"Rốt cuộc khoảnh khắc này rồi khuất mình cúi nhận
Bận bịu suốt đời không phải công việc, nghĩa vụ mà là những xót xa
Tiếc nuối nhất là những điều thấu cảm mà không đưa vai gánh thay cho nổi
Tiết kiệm nhất là buồn vui chừng mực
Và mọi điều theo gió thời gian
Thiết tha
Vun thành mình
Vừa sống vừa chiêm ngưỡng
Giữa trùng trùng xưa sau..."
(trong một lần 31.3)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét