Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2020
KHÓI SEN
Nói rất thích cũng không hẳn lẽ
Chỉ là vui như khói quấn lúc gần
Không nao nức và cũng không mờ lặng
Tận thẳm sâu dìu dặt một cung ngân
Mùa sen nở rồi mùa sen rã
Giữa bàn tay vương một nét hương nhuần
Miền an tĩnh là khi thầm ấp mặt
Vào lòng tay, khép mí, chợt ân cần
Mặn mà náu giữa nắng mùa rờ rỡ
Thắm sắc trầm trong óng ả đường tơ
Mùa sen nở rồi mùa sen từ tạ
Chạm hồn hoa, thương ở lại giữa lòng
Thứ Hai, 15 tháng 6, 2020
NÓI VỚI NHAU TRONG MỘT THOÁNG HƯ HAO
Đừng bao giờ buột hỏi
Ngày sau sẽ thế nào
Đời này trôi dâu bể
Đừng ngóng mùa chiêm bao
Đừng bao giờ, đừng hỏi
Ngày nay bận dâng trào
Ừ nhặt khoan thương đủ
Mai tới đỡ nao nao
Đừng bao giờ người nhỉ!
Bàn tay ấm kết vào
Nâng tâm dâng mờ tỏ
Cho mai khỏi chiêm bao
Thôi nào đừng hỏi nữa
Kẻo vơi nay ngọt ngào
Thôi nào bao đắng đót
Mai chìm vào hư hao
Đừng bao giờ buột hỏi
Bận tha thiết nhiều vào
Ngày này đang quá thực
Nhỡ mình lỡ, xót sao...
Thứ Ba, 2 tháng 6, 2020
BỒ ĐỀ CHỢ
Cuối chợ mọc cây bồ đề
Ru trong hơi gió bốn bề chuông ngân
Bán mua thật giả đường trần
Nghiệp gieo nghiệp trả mấy phần đầy vơi
Thứ Hai, 1 tháng 6, 2020
EM VẪN BIẾT ANH CỘI NGUỒN NGUY HIỂM
Em đã hiểu rằng đời luôn nguy hiểm
Nếu sánh vai kẻ xứng đáng cùng mình
Dẫu tháng ngày vùi lấp mọi lung linh
Vẫn nguy hiểm bởi chẳng nguôi mới mẻ
Em vẫn biết rất chi là nguy hiểm
Bởi mùa xuân chỉ chín chứ chẳng mòn
Bởi tuổi nào tim cũng quá còn non
Trước cái kẻ sánh vai mình xứng đáng
Ôi cứ biết hiểm nguy mà xứng đáng
Bởi lòng không cam bỏ lỡ bao giờ
Bởi ngã rồi thì vẫn cứ là thơ
Là bõ sống dẫu thuyền chài áo bạc
2013 - nhân chuyện của mấy người Nga.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)