Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

THƯƠNG NHỚ MÙA ĐÔNG

Cuối cùng trận mưa người ta mong đợi mang theo khí đông cũng đổ xuống. Thực ra thì đã là trận thứ mấy đón gió mùa nhưng hẵn chỉ đủ ướt át nhớp nháp chứ không lạnh lẽo gì.
Ông Zời chắc cũng có con FB nên hiểu sự, làm hàng, dàn cảnh thế thôi, cho người ta chụp ảnh, cho người ta rằng đông về "thật zồi". Để bàn dân thiên hạ FB người ta có cớ giăng stt thương nhớ mùa đông.
Nói vậy kể cũng nháo nhếu, tsb con mụ đĩ Chuồn, đã không nhung nhớ gì gió lạnh, mưa buốt thì kcm thiên hạ nó èn-zoi xúc cảm, mụ tuổi gì mà bóc hàng!!!
Ai bảo là không! Đây cũng nhớ đấy dù kinh vãi cái giá buốt lùa châm kim từ thể xác đến tâm hồn, cái u ám xám ngoét kéo lê thê cả chục ngày, cả tháng giời đến muốn sụp mịa cả gầm giời thành mộ tập thể cho những yếu đuối chết tan thành cát bụi. Vẫn nhớ đấy, vẫn chờ gót chân "dường như mùa đông đã về".
Và vẫn đang nao cmn hết cả lòng khi lượn FB ngộ ra rằng nỗi thương nhớ mùa đông mạnh mẽ nhất không phải ở những kẻ sống trong lòng vũng gió lạnh, mưa giá, lại ở những trái tim người Hà Nội, người miền sông Hồng hay những kẻ trót dan díu xót xa hơi thở mùa đông chốn này mà đang ở xứ chân mây mờ tịt nào. Hôm qua giờ trên FB tuyền thấy thế. Tụi ở ngay đây thì có con mụ Chuồn là ít vô cảm nhất, dù cũng thấy cái vụ mưa không đủ giá, gió không đủ buốt mà cứ ủ danh tiết Đông nó sến vãi. Nãy chụp tấm ảnh mưa đông, né mãi mới tránh được con bạn mặc áo cộc tay chực ám khuôn hình.
Này đây, mưa đông trong chum nước Biểu tượng cảm xúc smile Gửi về những "thương nhớ mùa đông" đương thổn thức ở xứ khác...

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2015

KÝ ỨC




Ký ức thuộc nơi chắt đọng êm đềm
Về mà tựa những chiều trái gió
Trong xa thằm sắc màu dìu dịu nhớ
Cuộc hồi sinh luôn rất sẵn nhẹ lòng

Một cánh chiều cúc hoạ mi cong
Nơi xứ sở thời gian không vương bụi
Hôm ấy một mình nhặt lên và ước
Chẳng bao giờ bận giữa có và không

Ký ức neo con sóng gợn dòng trong
Một vẩy nắng vào đêm bừng gương cúc
Biết xứ đấy êm đềm thao thức
Về tựa lưng mà thương tiếp tháng ngày

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015

CÓ MỘT CHIỀU BUỒN KHÓ CHỪNG ĐONG




Giống như mà chưa phải
Chạm đến đáy cõi buồn
Biết vậy mà suýt mải
Ngã vào chiều tan luôn

Hoàng hôn này mây xám
Sậm rất vội vào đêm
Biết buồn không làm vỡ
Mà nát được êm đềm

Chiều buồn không vô vớ
Lời lặng chẳng vô tình
Mà trôi, mà chả tránh
Mà cứ chịu làm thinh

Chiều buồn như bỗng thế
Chợt nói cười nhạt tênh
Thả trôi về nẻo khác
Quãng trần gian ngoài  mình

Ngậm buồn trong chiều lặng
Đem nặng nhẹ khó đong
Buông vào đêm đốm lửa
Đợi thanh thản giữa lòng...

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

THẠCH THẢO



Mùa qua mùa thật ngắn
Chớm rồi vụt lụi tàn
Cánh hoa vào đêm vắng
Khép bờ mi nồng nàn


Mùa qua mùa vồi vội
Đầu thu chợt cuối thu
Chợt hồng rồi chợt tím
Chợt giật mình hư vô

Mùa qua... mùa... qua mùa
Chiều qua... chiều trầm lặng
Bàn tay trôi cuối nắng
Nựng tiếng đời lao xao

Buổi nay mây thạch thảo
Chờ níu tà áo bay
Ừ thì ra lại đã
Mùa muốn êm lòng tay

Mùa qua mùa, biết ngắn
Lần lượt chớm và trôi
Tàn hình như không phải
Chỉ chìm vào đâu thôi