Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2019

MỘNG DƯỚI HOA



Đêm qua mơ một giấc mơ thật dài, thật đẹp
Trong đó dường như trở lại tuổi 35 cùng một người bạn

Giấc mơ tiếp nối đúng cảm giác thời điểm ấy, diễn biến như một ngã rẽ khác của đời, với kịch bản đúng là trong ước mộng  thực có lúc ấy

Điện thoại hỏi bạn có ổn không như vẫn từng gọi mỗi lần linh cảm (đúng hơn là thường gọi cho bạn ấy ngay thế sau một lần liên tục cảm thấy cần gọi bạn mà cứ không làm, rốt cuộc đó là bỏ lỡ đám tang bố bạn vì quan hệ hai bên ko có kênh nào chung để biết tin)

Bạn rằng đang vui vì cũng mới nhớ tới mình
Trùng hợp vẫn y như chưa từng qua mười mấy năm từ đó và thoải mái trò chuyện như thời tuổi ấy, như chưa từng bẵng đi mấy năm qua

Rồi cả ngày nay trôi qua với những liên hệ từ khá là nhiều bạn bè, quan hệ được vun ấm áp, được "kết nối lại" sau những khoảng dài cách biệt, ngăn trở

Có những ngày mà dòng chảy của nó gồm những chùm sự kiện cùng motiv
Tin đi, dù chả hề mê tín

À, vẫn luôn mong ước sự an hòa cho quanh đây, như hôm nay 😍☘😍☘😍☘

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2019

CHỀU MƯỜI TƯ THÁNG XÁ NỢ TRONG ĐỜI


Không rộn rã và không trầm quá
Chiều mười tư như thế cũng vừa
Đủ ngơ ngẩn giữa vô thường còn mất
Đủ ngộ ra vẫn chưa nguội buồn vui

Chiều mười tư hồn xá vướng víu rồi
Lưu cách gỡ đỡ nặng lòng mai mắc
Còn biết nắng rớt trên da nồng ấm
Chắc trần gian mình còn lắm bổng trầm

Chiều mười tư nôn nao một chữ rằm
Xôn xao mí mấy mùa rưng rưng nhớ
Rớt chữ nhạt, thương ngợp từng nhịp thở
Nốt mười tư, mai thanh thản giữa đời

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2019

TRÀ ĐÁ VỈA HÈ


Quán cóc liêu xiêu một câu thơ...
Đinh ninh đấy là câu hát chứa đựng hồn thơ những quán trà đá vỉa hè Hà Nội cuối thu
Lúc ấy trời nắng mơ thi thoảng sót lại trong chuỗi mùa thôi nắng
Những cốc trà đá bị thay dần bởi trà nóng

Trà đá vỉa hè
Trà đá quán cóc
Thứ trà ấy không tính là sang trọng nhưng vẫn đủ tư cách hàng mỹ vị

Trà đá phải vỉa hè mới đủ phiêu bồng nắng gió xênh xang tâm tưởng

Không dám nghĩ 10 phần sạch, điệu cả 10 như trà nghệ nhân tiền triệu pha ở nhà, trong phòng trà, nhà hàng cao cấp
Không bao giờ là trà ướp hoa dẫu trà hoa ngũ hương là thú chơi truyền thống xứ này

Là trà không cao cấp, cốt cách bình dân kịch bảng đôi trăm một cân
Nước không xanh óng như trà sang, càng không màu trà nhuộm, chỉ cứ vàng mơ đổ sắc sang vàng mật

Vị thì náo loạn theo thời thế thật thật điêu điêu
Tinh lưỡi thì nhận ngay ra đâu là đắng vị lá sao hậu ngọt khác với đắng nghét hóa chất, ngọt đường hóa học, mỳ chính
Rồi tùy mà bỏ lại cốc trà điêu, trả tiền đứng lên hay hoan hoan hỉ hỉ nhẩn nha vài cốc trà còn thật lòng chủ khách...
Trà đá hay hơn trà nóng ít nhất ở chỗ uống nhạt hơn, dễ nhận ra thật giả hơn

À, người bán hoặc cũng nhầm vì có thể chưa từng biết trà ngon, trà sạch, hoặc cũng vì lãi lờ vỉa hè khách tạp mà bán chè bẩn
Người uống mà tinh lưỡi, chủ quán quen thì có thể nhắc nhỏ một lời, rồi lần sau không còn thấy trà sai nữa
Thật vui vì cái tâm chủ quán biết mến trà, giữ danh trà đá Hà Nội

Trong lòng phố luôn còn lại nhiều quán trà đượm tình, tinh tế như thế
Trà đá vỉa hè Hà Nội giờ có  thể do chủ yếu người lao động nhập cư bán vì vừa vốn, nhưng vẫn còn những bà, những chị Hà Nội gốc đây đó mến nghề, thích không gian xuề xòa êm ả của quán cóc  vỉa hè mà giữ nghề
Những chị Lan Trần Xuân Soạn, bà gầy Hàng Chiếu, Hường già - Thành Te Thái Hà, Ông Già Thanh Xuân Bắc, Ông Già dốc Hàng Than... vẫn còn là thương hiệu lan truyền...

Bình dân mà tài hoa, đấy là dân trà đá vỉa hè Hà Nội, cả chủ lẫn khách
Phố Hà Nội mà không có trà đá vỉa hè? Thật không hình dung được.
Về đây mà hớp ngụm trà đá cho hiền từ tâm ra mắt ra khắp con người...