Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

À ƠI ỐC LUỘC



Khi thốt lên ''thèm ốc luộc quá!'' thì phải hiểu người ta thèm gì đó nhiều hơn sự bỏng giẫy tay cầm,   le lưỡi đón cảm giác sật giòn, ngầy ngậy từ  một con ốc nhồi béo ngậy, một con ốc đá vỏ xanh chìm  trơn láng, một đại gia ốc vặn nổi gân xoáy vòng hầm hố.

Là thèm tổng hòa chua cay mặn ngọt gừng ớt tỏi đường mắm dấm. Đỉnh cao hòa trộn sự đời ấy dội vào thăm thẳm cõi người ta một cú sốc đầu lưỡi rồi cứ thế mà lan tỏa, mà nồng nàn. Gió rét, buồn hoang hoải tan biến giữa hư vô.  Nghi mười phần thèm thì nỗi khát nhấp mắm ốc này chiếm hết 8 phần.

Là nhớ miên man bản năng làng quê nào chìm nổi trong hồn. Ăn ốc giữa bạt ngàn cao ốc, xế hộp, ipad, iphone... Thì vẫn cứ phải que khều, chiếu trải, ghế nửa xổm, nửa bệt. Mút ghim inox, tăm tre máy thì vẫn nao lòng nhớ khêu xịn gai bưởi, gai bồ kết. Ối trời ơi thèm cái lỡ làng răng ham ăn cắn xước vỏ áo gai bưởi, hương thơm tứa ra, quyện vào hơi mắm đang hoành hành cõi nhân gian, chất béo ngậy mà không ngấy của ốc mùa. Chết chứ sống được à. Chết được lúc ấy ắt thành tiên ốc, sẽ lơ lửng giữa thiên đường và  địa ngục vì dục vọng ốc thanh cao tột bậc mà mê muội cũng tận cùng.

Nhớ điên cả người hơi lá chanh vò sơ ngát loang chiều báo cho mấy đệ tử đạo Khêu (ốc) là nồi ốc đã bùng sôi lần một, chờ vài thoáng nữa sẽ vừa đủ cho ruột ốc chín mà không đứt, sắp thoả cơn vật rồi. Đảm bảo mười con nghiện giờ ấy lại hết chín con vô thức nâng bát mắm ốc sẵn chờ nhấp ngụm đầu, mượn hương lá chanh thái chỉ rắc thoáng ở đó để ghìm thêm khoảnh khắc cơn thèm. Y như xông hương phòng tân hôn chờ đêm thần tiên vút khúc nghê thường ấy. 

Nhiều nhất là nhớ, là thèm lũ bạn đồng đạo Khêu ăn chả được mấy con mà hóng nhau thì nhiều. Cứ là tan biến mọi bận lòng theo đỉnh thiên đường mắm ốc, lá chanh, bạn tri âm tri kỷ.

Ừ. Thêm vài lá bún, ít bánh đa gạo giòn tan cũng hợp mắm gừng, ốc béo, cơn đói lưng chiều lắm ấy. Hợp cả không gian quán hẹp vỉa hè gió xênh xang ghẹo cợt bốn mùa.

Thế chiều nay, chiều nay thì sao bớ người ta????