Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

À ƠI ỐC LUỘC



Khi thốt lên ''thèm ốc luộc quá!'' thì phải hiểu người ta thèm gì đó nhiều hơn sự bỏng giẫy tay cầm,   le lưỡi đón cảm giác sật giòn, ngầy ngậy từ  một con ốc nhồi béo ngậy, một con ốc đá vỏ xanh chìm  trơn láng, một đại gia ốc vặn nổi gân xoáy vòng hầm hố.

Là thèm tổng hòa chua cay mặn ngọt gừng ớt tỏi đường mắm dấm. Đỉnh cao hòa trộn sự đời ấy dội vào thăm thẳm cõi người ta một cú sốc đầu lưỡi rồi cứ thế mà lan tỏa, mà nồng nàn. Gió rét, buồn hoang hoải tan biến giữa hư vô.  Nghi mười phần thèm thì nỗi khát nhấp mắm ốc này chiếm hết 8 phần.

Là nhớ miên man bản năng làng quê nào chìm nổi trong hồn. Ăn ốc giữa bạt ngàn cao ốc, xế hộp, ipad, iphone... Thì vẫn cứ phải que khều, chiếu trải, ghế nửa xổm, nửa bệt. Mút ghim inox, tăm tre máy thì vẫn nao lòng nhớ khêu xịn gai bưởi, gai bồ kết. Ối trời ơi thèm cái lỡ làng răng ham ăn cắn xước vỏ áo gai bưởi, hương thơm tứa ra, quyện vào hơi mắm đang hoành hành cõi nhân gian, chất béo ngậy mà không ngấy của ốc mùa. Chết chứ sống được à. Chết được lúc ấy ắt thành tiên ốc, sẽ lơ lửng giữa thiên đường và  địa ngục vì dục vọng ốc thanh cao tột bậc mà mê muội cũng tận cùng.

Nhớ điên cả người hơi lá chanh vò sơ ngát loang chiều báo cho mấy đệ tử đạo Khêu (ốc) là nồi ốc đã bùng sôi lần một, chờ vài thoáng nữa sẽ vừa đủ cho ruột ốc chín mà không đứt, sắp thoả cơn vật rồi. Đảm bảo mười con nghiện giờ ấy lại hết chín con vô thức nâng bát mắm ốc sẵn chờ nhấp ngụm đầu, mượn hương lá chanh thái chỉ rắc thoáng ở đó để ghìm thêm khoảnh khắc cơn thèm. Y như xông hương phòng tân hôn chờ đêm thần tiên vút khúc nghê thường ấy. 

Nhiều nhất là nhớ, là thèm lũ bạn đồng đạo Khêu ăn chả được mấy con mà hóng nhau thì nhiều. Cứ là tan biến mọi bận lòng theo đỉnh thiên đường mắm ốc, lá chanh, bạn tri âm tri kỷ.

Ừ. Thêm vài lá bún, ít bánh đa gạo giòn tan cũng hợp mắm gừng, ốc béo, cơn đói lưng chiều lắm ấy. Hợp cả không gian quán hẹp vỉa hè gió xênh xang ghẹo cợt bốn mùa.

Thế chiều nay, chiều nay thì sao bớ người ta????

Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

ĐÔI PHÚT ĐỦ ÊM TRỌN BỐN MÙA


Đôi phút nhẹ tênh như vừa mới Gột sang vai khác nợ phong trần Như vừa êm ấm trong tin cẩn
Rằng năm nào cũng bốn mùa xuân
Đôi phút hồn như không nặng nhẹ Chỉ thong dong thế dọc đường trần Cỏ hoa xanh cả, tươi thắm cả Mùa xưa sau chỉ một màu xuân

Đôi phút nghĩ hay mình mãn tính
Lạc quan hóa chứng khạo khờ vui Chợt bàn tay nắm như thể nắm Đóa bình an gửi, nhận, trao người

Thứ Năm, 7 tháng 9, 2017

THẦM THÌ NÂNG MỘT CHỮ TÂM



Trần gian vốn không chật, rộng
Mà đôi khi lạnh căm căm
Ngay giữa chốn đông len lấn
Những chữ "tôi" nở lồng phồng

Trần gian vốn không ngột ngạt
Mà đôi khi nực giữa lòng
Chỉ bởi thở mà ồn thế
Lấn len những giọng vống vồng

Ôi có đôi khi lặng lẽ
Chả biết phải trái sao đành
Mà thôi trập trùng dâu bể
Giữa vừa đủ đã mong manh

Trần gian lúc soi mình lại
Chữ Tôi nhẹ tựa tơ hồng
Lặn trong thầm thì tri kỷ
Nghiêng lòng trao một nét Tâm

Thứ Tư, 6 tháng 9, 2017

RẰM CẠN NGÀY RỒI CÕI NÀO CŨNG NGHỈ NGƠI :P



Rằm cạn ngày rồi
Tạm ngưng cầu xin đi
Phật nghe nhân gian suốt mùa nay cũng đà cần nghỉ

Xá vơi những hư không
Lấy chỗ cho ào về muôn hay dở mới
Đời vẫn những mặt người khó đổi
Phật ngơi tai rồi lại sẽ tràn tai

Rằm cạn ngày rồi thôi mình khép đôi mi
Trong thanh thản đã vơi mùa khó cũ
Mai cũng dễ thôi mà
Mọi điều hầu y  cũ
Lại rong ruổi lao xao vui sướng lẫn âu lo

Phật cũng lặng lẽ rồi
Mình khép ngày thôi
Rằm đã cạn mùa
Cõi nào cũng bình an tạm nghỉ

Thứ Hai, 13 tháng 3, 2017

KHÚC MÂY CHIỀU


"Đã một lần lỡ chạm tới chân mây
Đôi con mắt không còn thu về được
Cứ chiều xuống lại trầm mấy bậc
Lại biết đã từng chạm một cung mây"


Thứ Hai, 6 tháng 2, 2017

TRÍCH VỀ NỖI NHỚ


"Nếu em nhớ, em đừng chống lại cảm giác ấy.
Một là nếu anh được em nhớ anh rất đón đợi và hạnh phúc.
Hai là nếu em đi đến tận cùng nỗi nhớ, em vừa đạt tới điều gì đó đẹp đẽ, vừa không mệt mỏi vì cản trở nó khi nó mạnh hơn cả em.
Khó chịu nổi  quá thì cứ nói ra"

Thứ Năm, 5 tháng 1, 2017

EM TRỞ VỀ EM ĐỢI GIỮA CHIỀU ĐÂY





P/S: Trở lại ký túc xá B4 trường Sư phạm ngoại ngữ Hà Nội một chiều tháng 3.2013

Em trở về năm tháng ta qua
Tường vôi nắng, cánh cửa lòng hé mở
Cười nắc nẻ và giọt buồn son trẻ
Quyện màu mây vương mắt khói vơi đầy

Em trở về năm tháng ấy mê say
Ngọn cỏ cháy góc sân trăng rạo rực
B4 lặng giữa đời trôi nao nức
Giữ giùm ta hơi thở ấm giao mùa

Em trở về, em đợi giữa chiều đây
Rêu một vệt đã trổ mùa nhung gấm
Nắng một sợi vắt ngang trời hồng óng
Em đợi chiều, em đợi một bàn tay...