Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

ĐÔI PHÚT ĐỦ ÊM TRỌN BỐN MÙA


Đôi phút nhẹ tênh như vừa mới Gột sang vai khác nợ phong trần Như vừa êm ấm trong tin cẩn
Rằng năm nào cũng bốn mùa xuân
Đôi phút hồn như không nặng nhẹ Chỉ thong dong thế dọc đường trần Cỏ hoa xanh cả, tươi thắm cả Mùa xưa sau chỉ một màu xuân

Đôi phút nghĩ hay mình mãn tính
Lạc quan hóa chứng khạo khờ vui Chợt bàn tay nắm như thể nắm Đóa bình an gửi, nhận, trao người

Thứ Năm, 7 tháng 9, 2017

THẦM THÌ NÂNG MỘT CHỮ TÂM



Trần gian vốn không chật, rộng
Mà đôi khi lạnh căm căm
Ngay giữa chốn đông len lấn
Những chữ "tôi" nở lồng phồng

Trần gian vốn không ngột ngạt
Mà đôi khi nực giữa lòng
Chỉ bởi thở mà ồn thế
Lấn len những giọng vống vồng

Ôi có đôi khi lặng lẽ
Chả biết phải trái sao đành
Mà thôi trập trùng dâu bể
Giữa vừa đủ đã mong manh

Trần gian lúc soi mình lại
Chữ Tôi nhẹ tựa tơ hồng
Lặn trong thầm thì tri kỷ
Nghiêng lòng trao một nét Tâm

Thứ Tư, 6 tháng 9, 2017

RẰM CẠN NGÀY RỒI CÕI NÀO CŨNG NGHỈ NGƠI :P



Rằm cạn ngày rồi
Tạm ngưng cầu xin đi
Phật nghe nhân gian suốt mùa nay cũng đà cần nghỉ

Xá vơi những hư không
Lấy chỗ cho ào về muôn hay dở mới
Đời vẫn những mặt người khó đổi
Phật ngơi tai rồi lại sẽ tràn tai

Rằm cạn ngày rồi thôi mình khép đôi mi
Trong thanh thản đã vơi mùa khó cũ
Mai cũng dễ thôi mà
Mọi điều hầu y  cũ
Lại rong ruổi lao xao vui sướng lẫn âu lo

Phật cũng lặng lẽ rồi
Mình khép ngày thôi
Rằm đã cạn mùa
Cõi nào cũng bình an tạm nghỉ