Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

CÚC TRẮNG HỌA MI

Hồi ấy trên đường đến trường có một mỏm đất giữa hồ, ngang đoạn làng Dịch Vọng, chắc cỡ gần phố Nguyễn Phong Sắc giờ, cứ gọi là đảo hoa. Mùa nào thức ấy, hoa không nhiều nhưng đủ loại bình dân, truyền thống Hà Nội - thược dược đủ màu, violet, cúc vàng, trắng, tím, xu xi, cẩm chướng cỏ... 

Một lần có loại hoa cúc gì như cúc cỏ, cánh mỏng manh trắng, từng bụi từng bụi lớn chực đổ xuống ven hồ. Hỏi thì bác chủ vườn hoa đảo ấy bảo cúc trắng đơn.

Sau rất nhiều năm thấy thiên hạ người ta gọi là cúc Hoạ Mi. Rồi gắn nó với mùa tôn vinh nghề giáo, với mùa trở gió vào Đông.

Còn với mình, thực ra nhớ nó nhất là mùa sinh nhật thèng bạn cùng lớp tên tục là Hùng Gái. Hôm sinh nhật nó hồi năm thứ hai sư phạm, hội Khoa Hạnh, Tuyết Mai, Mai Hương và mình nướng một quả bánh gato không kem to bằng cái điã đại, khai mù mùi bột nở Liên Xô để bê vào nội trú chúc mừng. Lúc qua đảo hoa, ghé xuống vét hết tiền còm, khuân một vác cúc trắng đơn to như chổi quét phố vào dúi tận tay nó, tí ngã.

Mỗi lần thấy cúc Hoạ Mi vào phố, lại nhớ cái bánh khó ăn và thằng bạn tử tế giờ lặn đâu không ai mò ra được.

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

NỖI NHỚ ĐÔI KHI LÀ ĐƯỜNG NÉT



Đôi khi nhớ và khao khát quay về một thành phố không vì những điều ai cũng nghe nói về nó, không vì mình sinh ra hay lớn lên ở đó.
Vì những đường nét dịu êm có duyên nhặt được ở đó. Vì là nơi có một tấm lòng đôn hậu, một phiên chợ chiều lấp lánh nắng cuối hoàng hôn trên những vảy cá, lưng tôm... Vì một tiếng rao nhờ nghe nhầm mà hài hước vui tươi...
Nhớ và mong đến mức bất chấp cả nỗi sợ mất đi hơi ấm thanh bình ảo diệu ấy khi quay lại. Mỗi khi cảm giác mệt mỏi, mất mát hay gì đó trũng quá lại nghĩ về nơi đó, lại muốn về ngay nơi đó.
Phải lên đường thôi... Cứ nghĩ thế suốt ngày...

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

NGOAN ĐÁO ĐỂ



Đôi lúc mong muốn chỉ là biết uống trận say bí tỉ mà không nhức đầu, biết rít điếu thuốc lá cho thành tiên bà mà không viêm họng.
Đôi lúc buồn buồn thì nghĩ chuyện rượu thế rồi ngậm ngùi pha trà làm ngụm, an ủi dù gì mình cũng được nửa chữ rượu chè,
Đôi lúc rầu rầu hay trũng quá, tựa cửa sổ nhìn xuống đường và nhớ vài hình ảnh ông, bác, chú, anh, em nào đó trầm tư phả khói thuốc phiêu bồng, nhìn xuống vết chai nhỏ do cầm bút chưa tan hết, thấy giá nó ám khó vàng vàng chắc đỡ nhạt mắt, nhạt miệng tê tái...
Zời sinh ra cái đầu dễ nhức, trái tim dễ bị đập nhịp nhanh, cổ họng dễ ho, hiểu rồi, để cưỡng bức làm đàn bà ngoan. Ngoan đáo để :))

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

SỐNG TRONG ĐỜI ĐÔI LÚC BẬN THÓI QUEN


Đôi lúc sợ thói quen như  loài tầm gửi
Rón rén xâm lăng thế giới  mình
Cứ lặng lẽ lấn loang vào ý nghĩ
Ràng buộc từ tinh mơ đến vật vã thiếp đi

Thói quen tưởng chừng mọc ra tự nhiên
Êm đềm len vào từng nhịp thở
Đến một lúc chợt hoá thành nô lệ
Bứt khỏi thói quen nhoi nhói đớn đau

Thói quen nhiễm vào trái tim rất sâu
Bơm từng giọt lẫn vào huyết quản
Lúc dứt bỏ rỗng toang từ lồng ngực
Máu thôi thao thiết chảy,  nghẹn dòng

Thứ thói quen nhận được từ đâu
Vô tình nhận hay là khờ khạo nhiễm
Bền bỉ ấm suốt đời nương nhịp thở
Hay bỗng dưng hoá quán tính dư âm

Ôi thói quen cũng như mật thương yêu
Dệt hoa trái thanh bình dìu dặt
Sinh sôi suốt từng phút giây thường nhật
Cổ tích ngàn năm vẫn ước chẳng phải tan


Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

PHÚT CHIẾC BÌNH GỐM QUÝ ĐỦ NỨT TAN


Khoảnh khắc đôi bàn tay rời nhau
Thầm lặng trôi vào sương mờ dần đặc
Thương mến đã hóa thành làn khói mỏng
Mắt rớm trầm nương cớ giọt nhòe rơi

Khoảnh khắc thầm nhận ra dần xa xôi
Vùng vẫy nối chỉ nhiều thêm mòn rát
Ngày thân thiết đã rất nhiều cọ xát
Đã ân cần tâm huyết lựa hòa nhau

Khoảnh khắc sương rơi vào ký ức đến rồi
Bàn tay nắm lỏng lơi trong lặng lẽ
Dẫu không muốn hay ngỡ không có thể
Đến mất rồi giây phút rạn vời xa

Không rõ buồn hay nhẹ bỗng đang qua
Không rõ rỗng hay phẳng phiu quá đỗi
Những nho nhỏ rạn men bình gốm quý
Chợt lặn vào thăm thẳm chẳng gợn chi

Chỉ còn đây sự bình thản trời ơi
Tay rời rã trong cạn mòn hơi ấm
Hồn đã sống cạn một mùa thơm mật
Đã tới rồi khoảnh khắc sảy chữ thân

Khoảnh khắc này một mảnh sống đã qua
Nắng dần tắt một góc trời nghĩa bạn
Trong thầm lặng bàn tay từ từ lỏng
Cho bớt tan hoang vết đứt cõi giao hòa

Mất bạn buồn thật... Lúc kết bạn chả ai nghĩ chơi bao giờ chán thì bỏ.




Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

SƯƠNG CHIỀU



Cuộc đời cứ gồm cả những cuộc bỏ đi...
Kungfu thả trôi thật khó luyện, nhưng quen rồi thì dễ chịu vô cùng...
Nhớ chiều mờ sương trong ảnh này quá. Cảm giác hơi đơn độc nhưng bình lặng.
Nhớ cả câu nói đọc được ở đâu đó "dòng sống thực ra là cuộc trò chuyện với chính mình, trần thực, không thể đắp điếm vỏ, không thể độn tráo ruột, không cả tránh né hay vội vã..."
Trong những chiều mờ sương như thế hay chiều nay cảm thấy ngôn từ rất thừa thãi, chỉ có lặng thầm lắng lại là hợp để đi qua, để chắt lọc cái chân thực của mọi điều quanh mình, trong mình...
Thanh bình kiểu giữa sương chiều lạnh hơi cô lẻ nhưng cảm thấy mọi điều đều có lý. Dẫu đành hay không đành thì con đường đi trong chiều sương rồi đưa người ta đến miền chân phương, miền thực nhất.
Dễ thôi...

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

TUỲ DUYÊN MỘT ĐOÁ CHỜ MÙA TRỔ



Nếu đã xem chuyện đời là tuỳ duyên
Thì chỉ việc nương theo dòng mà chảy
Những trăn trở "vì sao" hoặc tan trong lẳng lặng
Hoặc rồi hiển hiện như hoa nở rạng ngời
Những tuỳ duyên lặng lẽ tụ trong đời
Đủ vị đủ cung tích từ thăm thẳm
Từ li ti chắt chiu hay vô tình gieo hạt
Đoá tuỳ duyên một phút trổ hữu hình
Ngửa bàn tay mà nhận phần mình
Mà êm ả hoặc tơi bời nhức nhối
Đến và đi những sớm chiều vời vợi
Đã thuận tuỳ duyên, ngôn ngữ tự nhiên thừa
Lặng mà nương trong lớp lớp sóng đưa
Mà gieo hạt, mà gặt mùa hoa trái
Mà tha thiết cả phút giây rỗng dại
Cả tháng ngày ấm lạnh chẳng vì đâu
Hiểu hay chưa hoặc vĩnh viễn là không
Thì cái biết cũng đã là vừa khéo
Để đời sống mình đủ xuôi trong gió
Mổ xẻ chi cho nghẹn sóng giữa dòng
Thả một chữ tuỳ theo khói nhẹ như bông
Ngón tay mở hoá hoa thanh bình trổ
Lòng bỗng hoá một cánh buồm nho nhỏ
Sóng đầy vơi vừa đủ để thương rồi...