Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

NGÕ RIÊNG TƯ TRONG ẤP THÁI HÀ




Những giấc mơ dịu dàng nhất là mơ về ngõ nhà mẹ trong ấp Thái Hà.

Lờ đi phố Thái Hà đã nằm đè lên sông đào cũ. Lờ đi những san sát tường xi măng phủ mờ rào cúc tần, ô rô, nhài, trúc... Lờ hết những nỗi buồn khi đi qua nhà nào có khuôn mặt lạ hoắc ơ hờ nhìn ra mà cứ lang mang nghĩ xưa đây là bếp nhà ông Tư Ngỗng, là bờ ao bà Báu rửa lá bàng bán xôi, là vườn táo nhà... mình.

Lờ đi để quên luôn tóc bạc, mắt mờ, chân chậm của những người thân quen cũ cứ nhìn nhau là vồn vã như máu thịt trần gian cổ tích lạc vào thời @ hâm hâm, điên điên, động rồ với nhà nghỉ trên đất nhà cô Thuý cũ, rượu Nguyên Hói nhà bà Nam bánh giò. Thề là chỉ cần lờ đi sẽ thấy còn nguyên làng trong phố, cố nhân láng giềng không tài gì giấu giếm thói quen mộc mạc mấy chục năm xửa xưa. Đến mức anh Thành, công an khu vực mà còn xử sự ân cần y như mình chưa đi lấy chồng xa, đẻ ra những đứa to hơn mình thời vẫn lê la đầu ngõ tập xe đạp ngã sấp, tập xe máy ngã ngửa. Cũ kinh người, quen đến cố tật.

Lâu lâu bản năng sinh ra để lê la sống dậy. Khao khát đầu tiên là vứt hết chồng con, phi về chầu hẫu trà đá quán vợ chồng bạn cố tri Hường Già - Thành Te, doạ nó dạo này tao thích oánh đề. He he. Thêm nữa, về ăn bánh mì Như Lan cô Hằng để có cớ chọc ngoáy từ chú tới cô, qua hai ranh con đã bằng sào bằng gậy nhà cô toàn mấy chuyện xưa thằng nào sưng chim tầm bỏi, thằng nào gào "tao xin lỗi mẹ". Đủ thú vui cho quên hết trên đời thời gian không quay ngược bao giờ.

Thề là nắng ở ngõ nhà mẹ vàng óng hơn mọi khu khác, gió cũng ve vuốt da dẻ mơn man hơn bất kỳ xứ nào trần gian.

Thề là chỉ cần chớm vào ngõ đã trẻ lại đến không nhớ ra tuổi và chả ai nhớ ra tuổi mình, mình cũng lẫn tuổi xóm giềng tùm lum. Lẫn đến mức thấy những nhà nào về mua đất, phá vườn, xây biệt thự sau mấy mùa sốt đất đều là hạng ngụ cư, biết gì hồn thiêng ngõ này, đất này mà ngơ ngáo xe bố xe con, tóc xanh tóc đỏ thế kia...

Mai nghỉ, lại muốn dậy sớm về ngõ, hái trộm hoa nhài giậu bà Ty lúc 5 h, ổi đào vườn ông Khâm lúc 6 h, khế chua nhà bà Phát lúc chính trưa, câu cua lúc 14 h, đốn nguyên buồng chuối nhà ông Tài Say lúc nửa đêm...

Thì cứ muốn thế rồi về lê la mà nhớ...

Đã viết về ngõ khối chuyện mà vẫn còn đầy thứ, khối mặt người trẻ già hiền hoà, nghịch ngợm, thương mến ngàn năm xứ ấp phải được kể ra, tả lại, lưu hồn...

Thì phải thôi... Ngõ cứ riêng tư mát trong ngà ngọc giữa ấp Thái Hà. Kệ mịa nhân gian xáo trộn...
 — với Hanh Luong và 5 người khác.

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

THÓI QUEN



Đi qua đường gặp thói quen
Chợt chân hẫng nhịp, tay bèn ngẩn ngơ
Đi ngang đời gặp... Thẫn thờ.
Ừ thôi một khoảng mây trưa, gió chiều
Thói quen lỡ đã rất nhiều
Ừ thôi, sông chảy, buồm phiêu, nhạt buồn...


Muốn quay về xứ vắng này viết quá...

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

IM NHƯ LÀ SỐNG


1.
Thực ra cuộc sống không ồn như mình tưởng hồi nao.

Phần lớn mọi điều diễn ra trong lặng lẽ. Lặng lẽ vì đời ai chả thế, có gì đáng nói đâu. Lặng lẽ vì nói có thay đổi được là bao những mắc míu, mờ tỏ trần gian đâu. 

Nói to như vỗ, nói nhanh như tranh giành, nói vống như khống...  chả thể nào thay lựa đường tơ khoan nhặt nốt thanh nốt lặng.  

Những sẻ chia từ vật chất tới tinh thần thật sự vì nhau có ồn ã bao giờ.  

2. 
Những điều gan ruột, chân chất nhất đời, từ cung vui tới cung đớn đau đắng đót càng hay khiến người đời chìm vào yên lặng. Bởi lời nào thay nổi, xoa nổi cảm xúc đỉnh đáy ấy đâu.

Lúc dạt dào vui, khi nghẹn ngào buồn, ngay lúc bình yên thù cũng chỉ im lặng trên khoé cười, trong rưng rưng mí hay nét thong dong là trọn vẹn tỏ hình.

Nên mới có người nói với mình từ rất lâu rồi, nghe chưa đủ, nhìn chưa tròn, lặng mà chờ đợi mới thật  thấu đáy giếng khơi. Chiều ngược lại, không phải cứ biết thì tô ra, hiểu thì phải tố, và cứ nhẹ nhõm mà đi, mà sẻ, mà thành...

3.
Lặng không phải khinh. Im không phải buông bỏ. Ôi, người dạy ta qua những tuổi ồn ào, những thuở sóng trào thét khan không thoát giọng. Ôi, im lặng một đời chưa thấu nghiệm xong. 

Ừ thì hẵng cứ biết in ít rằng âm thanh cởi dây níu  hồn người, phá thành luỹ cách chia nhưng tận cùng của mọi thấu hiểu lại là lặng lẽ bên nhau cảm nhận tiếng đời đủ cung mặn ngọt đắng cay bùi chát.. Bình yên.

Ừ. Nhưng thời lượng nói giá nào cũng không bằng thời lượng lặng lẽ thu nhận, lắng nghe và cảm. Chả có gì mà phải vay mượn quá lắm chữ nghĩa nói năng cho khó cả ta lẫn người. Vừa đủ nói ra, vừa đủ lắng tình mới được... Khó đến khổ.

Ôi dào... Im lặng chả phê lòi phê xịt, bớt xé lòng, bớt đắng môi, khô lưỡi, phiềm tâm... AQ đấy nhưng mà thật đấy. Một nghìn sự hiểu thực ra chẵn 998 phần là không bằng nói năng rườm rà phải không người ơi! Và bằng lời làm sao thay nổi thẳm sâu lặng lòng thấu nhau tin cẩn vẹn tròn nhỉ.


( bố sư, lại chém cho đỡ cơn bực trà khuya cướp giấc. Hà hà)