Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

CÚC TRẮNG HỌA MI

Hồi ấy trên đường đến trường có một mỏm đất giữa hồ, ngang đoạn làng Dịch Vọng, chắc cỡ gần phố Nguyễn Phong Sắc giờ, cứ gọi là đảo hoa. Mùa nào thức ấy, hoa không nhiều nhưng đủ loại bình dân, truyền thống Hà Nội - thược dược đủ màu, violet, cúc vàng, trắng, tím, xu xi, cẩm chướng cỏ... 

Một lần có loại hoa cúc gì như cúc cỏ, cánh mỏng manh trắng, từng bụi từng bụi lớn chực đổ xuống ven hồ. Hỏi thì bác chủ vườn hoa đảo ấy bảo cúc trắng đơn.

Sau rất nhiều năm thấy thiên hạ người ta gọi là cúc Hoạ Mi. Rồi gắn nó với mùa tôn vinh nghề giáo, với mùa trở gió vào Đông.

Còn với mình, thực ra nhớ nó nhất là mùa sinh nhật thèng bạn cùng lớp tên tục là Hùng Gái. Hôm sinh nhật nó hồi năm thứ hai sư phạm, hội Khoa Hạnh, Tuyết Mai, Mai Hương và mình nướng một quả bánh gato không kem to bằng cái điã đại, khai mù mùi bột nở Liên Xô để bê vào nội trú chúc mừng. Lúc qua đảo hoa, ghé xuống vét hết tiền còm, khuân một vác cúc trắng đơn to như chổi quét phố vào dúi tận tay nó, tí ngã.

Mỗi lần thấy cúc Hoạ Mi vào phố, lại nhớ cái bánh khó ăn và thằng bạn tử tế giờ lặn đâu không ai mò ra được.

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

NỖI NHỚ ĐÔI KHI LÀ ĐƯỜNG NÉT



Đôi khi nhớ và khao khát quay về một thành phố không vì những điều ai cũng nghe nói về nó, không vì mình sinh ra hay lớn lên ở đó.
Vì những đường nét dịu êm có duyên nhặt được ở đó. Vì là nơi có một tấm lòng đôn hậu, một phiên chợ chiều lấp lánh nắng cuối hoàng hôn trên những vảy cá, lưng tôm... Vì một tiếng rao nhờ nghe nhầm mà hài hước vui tươi...
Nhớ và mong đến mức bất chấp cả nỗi sợ mất đi hơi ấm thanh bình ảo diệu ấy khi quay lại. Mỗi khi cảm giác mệt mỏi, mất mát hay gì đó trũng quá lại nghĩ về nơi đó, lại muốn về ngay nơi đó.
Phải lên đường thôi... Cứ nghĩ thế suốt ngày...

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

NGOAN ĐÁO ĐỂ



Đôi lúc mong muốn chỉ là biết uống trận say bí tỉ mà không nhức đầu, biết rít điếu thuốc lá cho thành tiên bà mà không viêm họng.
Đôi lúc buồn buồn thì nghĩ chuyện rượu thế rồi ngậm ngùi pha trà làm ngụm, an ủi dù gì mình cũng được nửa chữ rượu chè,
Đôi lúc rầu rầu hay trũng quá, tựa cửa sổ nhìn xuống đường và nhớ vài hình ảnh ông, bác, chú, anh, em nào đó trầm tư phả khói thuốc phiêu bồng, nhìn xuống vết chai nhỏ do cầm bút chưa tan hết, thấy giá nó ám khó vàng vàng chắc đỡ nhạt mắt, nhạt miệng tê tái...
Zời sinh ra cái đầu dễ nhức, trái tim dễ bị đập nhịp nhanh, cổ họng dễ ho, hiểu rồi, để cưỡng bức làm đàn bà ngoan. Ngoan đáo để :))

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

SỐNG TRONG ĐỜI ĐÔI LÚC BẬN THÓI QUEN


Đôi lúc sợ thói quen như  loài tầm gửi
Rón rén xâm lăng thế giới  mình
Cứ lặng lẽ lấn loang vào ý nghĩ
Ràng buộc từ tinh mơ đến vật vã thiếp đi

Thói quen tưởng chừng mọc ra tự nhiên
Êm đềm len vào từng nhịp thở
Đến một lúc chợt hoá thành nô lệ
Bứt khỏi thói quen nhoi nhói đớn đau

Thói quen nhiễm vào trái tim rất sâu
Bơm từng giọt lẫn vào huyết quản
Lúc dứt bỏ rỗng toang từ lồng ngực
Máu thôi thao thiết chảy,  nghẹn dòng

Thứ thói quen nhận được từ đâu
Vô tình nhận hay là khờ khạo nhiễm
Bền bỉ ấm suốt đời nương nhịp thở
Hay bỗng dưng hoá quán tính dư âm

Ôi thói quen cũng như mật thương yêu
Dệt hoa trái thanh bình dìu dặt
Sinh sôi suốt từng phút giây thường nhật
Cổ tích ngàn năm vẫn ước chẳng phải tan


Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

PHÚT CHIẾC BÌNH GỐM QUÝ ĐỦ NỨT TAN


Khoảnh khắc đôi bàn tay rời nhau
Thầm lặng trôi vào sương mờ dần đặc
Thương mến đã hóa thành làn khói mỏng
Mắt rớm trầm nương cớ giọt nhòe rơi

Khoảnh khắc thầm nhận ra dần xa xôi
Vùng vẫy nối chỉ nhiều thêm mòn rát
Ngày thân thiết đã rất nhiều cọ xát
Đã ân cần tâm huyết lựa hòa nhau

Khoảnh khắc sương rơi vào ký ức đến rồi
Bàn tay nắm lỏng lơi trong lặng lẽ
Dẫu không muốn hay ngỡ không có thể
Đến mất rồi giây phút rạn vời xa

Không rõ buồn hay nhẹ bỗng đang qua
Không rõ rỗng hay phẳng phiu quá đỗi
Những nho nhỏ rạn men bình gốm quý
Chợt lặn vào thăm thẳm chẳng gợn chi

Chỉ còn đây sự bình thản trời ơi
Tay rời rã trong cạn mòn hơi ấm
Hồn đã sống cạn một mùa thơm mật
Đã tới rồi khoảnh khắc sảy chữ thân

Khoảnh khắc này một mảnh sống đã qua
Nắng dần tắt một góc trời nghĩa bạn
Trong thầm lặng bàn tay từ từ lỏng
Cho bớt tan hoang vết đứt cõi giao hòa

Mất bạn buồn thật... Lúc kết bạn chả ai nghĩ chơi bao giờ chán thì bỏ.




Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

SƯƠNG CHIỀU



Cuộc đời cứ gồm cả những cuộc bỏ đi...
Kungfu thả trôi thật khó luyện, nhưng quen rồi thì dễ chịu vô cùng...
Nhớ chiều mờ sương trong ảnh này quá. Cảm giác hơi đơn độc nhưng bình lặng.
Nhớ cả câu nói đọc được ở đâu đó "dòng sống thực ra là cuộc trò chuyện với chính mình, trần thực, không thể đắp điếm vỏ, không thể độn tráo ruột, không cả tránh né hay vội vã..."
Trong những chiều mờ sương như thế hay chiều nay cảm thấy ngôn từ rất thừa thãi, chỉ có lặng thầm lắng lại là hợp để đi qua, để chắt lọc cái chân thực của mọi điều quanh mình, trong mình...
Thanh bình kiểu giữa sương chiều lạnh hơi cô lẻ nhưng cảm thấy mọi điều đều có lý. Dẫu đành hay không đành thì con đường đi trong chiều sương rồi đưa người ta đến miền chân phương, miền thực nhất.
Dễ thôi...

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

TUỲ DUYÊN MỘT ĐOÁ CHỜ MÙA TRỔ



Nếu đã xem chuyện đời là tuỳ duyên
Thì chỉ việc nương theo dòng mà chảy
Những trăn trở "vì sao" hoặc tan trong lẳng lặng
Hoặc rồi hiển hiện như hoa nở rạng ngời
Những tuỳ duyên lặng lẽ tụ trong đời
Đủ vị đủ cung tích từ thăm thẳm
Từ li ti chắt chiu hay vô tình gieo hạt
Đoá tuỳ duyên một phút trổ hữu hình
Ngửa bàn tay mà nhận phần mình
Mà êm ả hoặc tơi bời nhức nhối
Đến và đi những sớm chiều vời vợi
Đã thuận tuỳ duyên, ngôn ngữ tự nhiên thừa
Lặng mà nương trong lớp lớp sóng đưa
Mà gieo hạt, mà gặt mùa hoa trái
Mà tha thiết cả phút giây rỗng dại
Cả tháng ngày ấm lạnh chẳng vì đâu
Hiểu hay chưa hoặc vĩnh viễn là không
Thì cái biết cũng đã là vừa khéo
Để đời sống mình đủ xuôi trong gió
Mổ xẻ chi cho nghẹn sóng giữa dòng
Thả một chữ tuỳ theo khói nhẹ như bông
Ngón tay mở hoá hoa thanh bình trổ
Lòng bỗng hoá một cánh buồm nho nhỏ
Sóng đầy vơi vừa đủ để thương rồi...

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

THƯƠNG NHỚ MÙA ĐÔNG

Cuối cùng trận mưa người ta mong đợi mang theo khí đông cũng đổ xuống. Thực ra thì đã là trận thứ mấy đón gió mùa nhưng hẵn chỉ đủ ướt át nhớp nháp chứ không lạnh lẽo gì.
Ông Zời chắc cũng có con FB nên hiểu sự, làm hàng, dàn cảnh thế thôi, cho người ta chụp ảnh, cho người ta rằng đông về "thật zồi". Để bàn dân thiên hạ FB người ta có cớ giăng stt thương nhớ mùa đông.
Nói vậy kể cũng nháo nhếu, tsb con mụ đĩ Chuồn, đã không nhung nhớ gì gió lạnh, mưa buốt thì kcm thiên hạ nó èn-zoi xúc cảm, mụ tuổi gì mà bóc hàng!!!
Ai bảo là không! Đây cũng nhớ đấy dù kinh vãi cái giá buốt lùa châm kim từ thể xác đến tâm hồn, cái u ám xám ngoét kéo lê thê cả chục ngày, cả tháng giời đến muốn sụp mịa cả gầm giời thành mộ tập thể cho những yếu đuối chết tan thành cát bụi. Vẫn nhớ đấy, vẫn chờ gót chân "dường như mùa đông đã về".
Và vẫn đang nao cmn hết cả lòng khi lượn FB ngộ ra rằng nỗi thương nhớ mùa đông mạnh mẽ nhất không phải ở những kẻ sống trong lòng vũng gió lạnh, mưa giá, lại ở những trái tim người Hà Nội, người miền sông Hồng hay những kẻ trót dan díu xót xa hơi thở mùa đông chốn này mà đang ở xứ chân mây mờ tịt nào. Hôm qua giờ trên FB tuyền thấy thế. Tụi ở ngay đây thì có con mụ Chuồn là ít vô cảm nhất, dù cũng thấy cái vụ mưa không đủ giá, gió không đủ buốt mà cứ ủ danh tiết Đông nó sến vãi. Nãy chụp tấm ảnh mưa đông, né mãi mới tránh được con bạn mặc áo cộc tay chực ám khuôn hình.
Này đây, mưa đông trong chum nước Biểu tượng cảm xúc smile Gửi về những "thương nhớ mùa đông" đương thổn thức ở xứ khác...

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2015

KÝ ỨC




Ký ức thuộc nơi chắt đọng êm đềm
Về mà tựa những chiều trái gió
Trong xa thằm sắc màu dìu dịu nhớ
Cuộc hồi sinh luôn rất sẵn nhẹ lòng

Một cánh chiều cúc hoạ mi cong
Nơi xứ sở thời gian không vương bụi
Hôm ấy một mình nhặt lên và ước
Chẳng bao giờ bận giữa có và không

Ký ức neo con sóng gợn dòng trong
Một vẩy nắng vào đêm bừng gương cúc
Biết xứ đấy êm đềm thao thức
Về tựa lưng mà thương tiếp tháng ngày

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015

CÓ MỘT CHIỀU BUỒN KHÓ CHỪNG ĐONG




Giống như mà chưa phải
Chạm đến đáy cõi buồn
Biết vậy mà suýt mải
Ngã vào chiều tan luôn

Hoàng hôn này mây xám
Sậm rất vội vào đêm
Biết buồn không làm vỡ
Mà nát được êm đềm

Chiều buồn không vô vớ
Lời lặng chẳng vô tình
Mà trôi, mà chả tránh
Mà cứ chịu làm thinh

Chiều buồn như bỗng thế
Chợt nói cười nhạt tênh
Thả trôi về nẻo khác
Quãng trần gian ngoài  mình

Ngậm buồn trong chiều lặng
Đem nặng nhẹ khó đong
Buông vào đêm đốm lửa
Đợi thanh thản giữa lòng...

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

THẠCH THẢO



Mùa qua mùa thật ngắn
Chớm rồi vụt lụi tàn
Cánh hoa vào đêm vắng
Khép bờ mi nồng nàn


Mùa qua mùa vồi vội
Đầu thu chợt cuối thu
Chợt hồng rồi chợt tím
Chợt giật mình hư vô

Mùa qua... mùa... qua mùa
Chiều qua... chiều trầm lặng
Bàn tay trôi cuối nắng
Nựng tiếng đời lao xao

Buổi nay mây thạch thảo
Chờ níu tà áo bay
Ừ thì ra lại đã
Mùa muốn êm lòng tay

Mùa qua mùa, biết ngắn
Lần lượt chớm và trôi
Tàn hình như không phải
Chỉ chìm vào đâu thôi

Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

LỜI MỘT ĐÀN BÀ TRONG CÕI NGƯỜI TA



"Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen"
KIỀU - Nguyễn Du


Tôi yêu cuộc đời này
Chắc chắn thế luôn
Sao thỉnh thoảng trời vô cớ làm tôi mệt?
Ông muốn tôi yêu tha thiết hơn nữa hay bớt cuồng si
Hay muốn tôi dành một góc nhỏ nép vùi mình
Những lúc tình yêu có cớ hoặc vô tình nặng nề, đau, đắng


Tôi yêu cuộc đời này ở mức
Đôi lúc tưởng có thể dừng lại được
Có thể bớt đi để tàn nhẫn, giữ mình
Riết rồi vẫn thế thôi
Cơ bản đã thành hình
Con đường sống kiểu hòa ca, chiêm ngưỡng


Đôi lúc lạc quan đến tưởng mình ảo dại
Cỏ dưới chân xanh, vàng, lụi hoặc tươi
Vẫn còn nguyên con đường hướng chân trời
Thì lối bước là vui vẫn thực ra cơ bản
Là buồn bực đơn côi chỉ đôi phút lạc
Trong mê man những va chạm hiểu hờn


Tôi yêu cuộc đời này
Lúc kém
Lúc hơn
Dào dạt bốc bay hoặc lặng trầm chạm đáy
Thỉnh thoảng trời hoặc người làm tôi mệt
Rồi tự đầy như vơi chỉ khoảnh khắc mơ
Không đợi đền bù
Cứ yêu thế đơn sơ
Mặc kệ ông, thưa trời hay chòng ghẹo!

Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2015

LÚC QUÁ ĐẦY LẠI LẶNG LẼ TRÀN THÔI




Hoa nhiều quá cũng nặng
Trao nhiều quá cũng vơi
Nhận nhiều quá lại rỗng
Lại ngủ vùi cho xuôi

Biết "Quá" là ảo ảnh
Sao vẫn sợ thật rơi
Sao trũng y như thể
Đói, thiếu, mất thật rồi

Muốn vùi trong lặng ngắt
Đợi chân ấm đất đai
Đợi chạm mình  rất thật
Vào bùi ngọt người ơi

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015

ĐƠN GIẢN




Đơn giản là em không thể
Đừng nghĩ thật nhiều về anh
Đừng bỗng dưng vô cớ nhói
Ngỡ anh hoặc em lạc rồi

Đơn giản là em không thể
Tự nhiên không thấy mơ hồ
Dường như thói quen rắc rối
Bắt đầu từ khi muốn tin

Đơn giản, em không còn vậy
Từ khi quả thật chạm vào
Thế giới có anh mật ngọt
Thế giới có em dạt dào

Anh rằng em đừng phức tạp
Dù cùng rõ quá cần nhau
Ơ thế làm sao đơn giản
Như  ta chẳng biết nhói đau

Ừ, em cũng mơ đơn giản
Y như anh dặn lòng ta
Lắng mà nghe trong khoảng lặng
Những dịu êm cùng dìu qua

Bao giờ lòng em đơn giản
Nhỡ em hết khát bờ vai
Hết còn khát anh ở cạnh
Trong một kiếp người mảnh mai

21h31 4.3.2015
Theo yêu cầu bạn Vũ

Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

GAME NÓI THẬT - Truyện ngắn cũn



Gã và nàng khắc khẩu toàn tập. Từ ngày hai bên quen nhau, tay bạn thân của gã hóa kẻ nợ đời gã đến mức cứ thấy điện thoại gã gọi tinh mơ là y như rằng xác định bỏ việc xuyên ngày qua đêm hầu rượu, đưa gã về kẻo có ngày nàng sẽ trách vì không hầu gã mà nàng "mất xác chồng". Tay bạn có lần phũ mồm đoán thể nào cặp đôi hoàn cảnh này cũng sẽ dắt tay nhau lên kiện Thượng đế vì không tạo ra nhau từ xương sườn mà từ xương hàm. Dính như keo, hiểu nhau như đi dép lê trong óc nhau mà cứ mở mồm lại phải chém ngược gió cấp ngoại hạng.

Ngày hồng hoang gã và nàng cũng tình cờ chiếm chỗ trong đời nhau chỉ từ một trận đấu khẩu phồng mang trợn má đến độ về đôi bên cùng ngẫn ra công nhận đời võ mồm chưa từng gặp địch thủ nào... hợp gió và thông minh, tư duy độc đáo đến thế. Rồi gã rủ nàng chơi trò nói thật, mọi thứ trong cuộc sống được cập nhật và thật. Thật từ phút trả lời có mê nhau đến ti tỉ khôn dại sân si. Hẹn rằng chỉ một chút dối sẽ làm luật chơi tan biến, sẽ không ai biết đời trôi ngả nào, rẽ ngả nao.

Khó cực nhưng dễ chịu cực. Đâm ra phải tu thân bất đắc dĩ nhưng lại bình yên vì tu luôn được cả cách chế ngự cái tôi để chấp nhận nhau rất thực. Trên đường tu tập, vài phen bên nọ ngờ bên kia dối nhưng khi hỏi thẳng trong game Nói Thật thì luôn được biết hiện thực trần trụi là gì. Đớn đau kinh khủng và tin nhau ngày càng tin. Đôi lúc cả đôi cùng gào lên rằng tổn thương quá vì nghe lời nói thật, nhưng không ai muốn game dừng lại.

Tay bạn lắc đầu bó tay vì chả biết bao giờ mới thôi làm nạn nhân bất đắc dĩ của game. Tần suất bỏ việc hầu rượu lúc thưa lúc dày rồi lại lúc dày lúc thưa, chưa biết bao giờ mới chung kết vụ kiện Thượng đế. Muốn giáo hóa cho gã và nàng thành những kẻ yêu nhau bình thường, tức là không nhất thiết phải thật thà hết mọi sự như bóc não nhau ra nhưng cả đôi đều chung một câu đáp lời tay bạn: "không tìm được ở đâu kẻ vừa yêu vừa chấp nhận nhau tới cùng" như thế. Đau mà đành chịu. Game Nói Thật dường như là một thứ kim cô không hẹn ngày rã hơn là một phòng tu tín tâm. Nhưng không chỉ là tin nhau sẽ luôn thật mà họ cần nhau như cần tình nhân, cần vợ, cần chồng, cần cha, cần mẹ, cần bạn... Một tỷ thành phần trong một. Đến mức lắm lúc đôi bên và tay bạn cùng nghi ngờ thứ ràng níu gã với nàng có phải tình yêu không hay là cái gì?

Riết, một ngày đến lượt tay bạn thấy nàng tìm gặp:
- Em không biết phải làm gì nữa. Em không muốn nhìn thấy, không muốn nghe anh ấy nói dù về nhà vẫn thấy nhau, vẫn nghe kể lể đủ thứ. Nhưng em nghe như nghe mấy đứa lừa mua thẻ điện thoại thôi. Nghe xong thì rỗng hơn cả lúc chưa nghe. Anh ấy không còn tuân thủ luật nói thật nữa rồi. Khi em hỏi gì đó theo luật game thì nói mà không toát ra vẻ ái ngại cơn đau của em sẽ ở độ nào. Và kinh nhất, chúng em không còn cãi nhau nữa, anh ấy nói gì em cũng chỉ ừ cho nhanh vì biết nói gì khi lòng em rỗng toang, máu đông không chảy nổi. Anh ấy không gào thét nữa khi nghe em nói thật mà chỉ lẳng lặng tích cóp bằng chứng để tin hoặc không như một gã điềm tĩnh lẫn với một kẻ tiểu nông bần tiện.

Tay bạn hoang mang, không biết gã và nàng đang trở thành những kẻ chồng vợ, những kẻ yêu nhau bình thường hay đã chuyển sang thời kỳ thế giới hỗn mang, không còn niềm tin vào nhau. Gã lên Google tìm từ khóa "game Nói Thật" và chỉ có mỗi một truyện ngắn có cái tên tương tự nhưng kết thúc lại là "Họ buộc phải học cách nhìn nhau nhòa hơn".

Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

TÂM THƯ CỦA AQ LÚC YÊU QUÁ CUỘC ĐỜI


Cứ sống đi
không cần quá tò mò
không cần nóng vội
không mong đợi
thì cũng sẽ tuần tự nếm trải
rất chi nhiều những ngọt đắng nhỏ to

Cứ sống đi kiểu buồn hoặc vui
những mắt người vằn lên, chùng xuống
êm ấm hoặc trôi qua rều rác
nếm hay nhai cật lực
tuần tự sẽ trải qua

Cứ sống thôi
cứ tất yếu lo
tất yếu nhói đau hay tưng bừng bay bổng
cứ bực bội vì sân si chiếm, đụng
cứ lặng im nuốt hay nhả thét gào

Cứ sống đi
tất thảy những tào lao
bằng cách nọ cách kia sẽ chạm vào đời cả
tránh cũng được hoặc đương đầu bứt phá
rồi đến đi rất tuần tự mà thôi

Cứ sống thôi
đến lúc tiếc lắm nha
giá biết trước đoạn lồi bù đoạn lõm
giá biết trước không phải là thử sức
không phải nháp đâu, là bản thật kiếp người
gia vị nào cũng đủ nắng mưa trôi
đến lúc tiếc
đã coi mọi điều to tát quá
hơn cả bản thân mình

Cứ sống thế cũng là miền an hạ
việc quái gì quá bận bịu thở than
cái đến cái đi chả phải rất khách quan?
mình chống, nhận hay lựa dòng mà lướt
khỏi bận trúng hay trượt mùa ao ước
cứ sống thôi, qua hết thảy hiền hòa

Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015

TÍN ĐIỀM


Tức bụng hay ra được status hài
Tức tay hay ra được status lỡm
Tức tim, chắc sắp ra được truyện ngắn
Nhưng em không nỡ viết về anh


Không nỡ viết gì về những thoáng mong manh
Những tín điềm bất ngờ nhận được
Những điều nếu biết rằng em lỡ thấu
Chắc trần gian này quá lộ sáng với anh

Không nỡ đâu dẫu bỡn cợt thành thần
Bởi rong rêu phủ dầy tháng năm lặng lẽ
Bởi ngược sáng là thói quen khe khẽ
Gần trăm năm đã hóa thạch lối tình

Không nỡ viết gì dù tim nhức đến kinh
Lỡm, hài, bi đều không nhói bằng điều ấy
Lỡ nhặt được một vệt chiều lửa cháy
Thôi em quên như đúng ý từ anh

Tức bụng ra hài
Tức tay ra lỡm
Tức tim thôi không nỡ
Truyện hay thơ cũng chẳng viết về anh
Chém gió hay dốc lòng cũng sợ 
Sợ hết tự nhiên vui vẻ chân thành