Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2016

SỐNG ĐỜI NÀY CÓ PHẢI ĐỂ TRẢ VAY





#editthocu

Ta có kiếp này là sống để trả vay?
Phải sinh lợi như tư bản tài chính?
Cứ mỗi ngày mòn đi, lại một ngày nặng nghĩ
Làm gì cho còn lại một mầm cây

Ừ kiếp này vắt mình lấp buồn vui
Cả những lúc nhạt phèo trong thói quen 
Những phút quằn quại trên miệng hố niềm tin cạn kiệt nông choèn 
Cũng không thể nào dừng lại

Chẳng trả vay những nợ đồng lần
Bởi người cho ta vay không tính gì hết cả
Ta dốc sức vun mầm cũng không chờ hồi trả
Lần lượt qua y như mọi kiếp người

Đôi lúc làm nhau buồn bởi cần nhau quá thôi
Lắm lúc dâng vui cũng vì cần nhau quá
Thôi nhắm mắt nghĩ mình phận hoa phận cỏ
Hay tung cánh lưng trời nhẹ vút một cánh chim

Rồi mở mắt ra lại chân cứng đá mềm
Lại tấp tểnh đường trần cho đến khi đêm xuống
Thả mình trên mặt bằng nào đó
Tin sống được vì kiếp này ta và họ cần nhau

(Không nhớ nổi năm nào nhưng chắc chắc trước 2009)

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2016

MỖI NỐT THƠ MỘT CHẤM LỆ SONG HÀNH




Mỗi nốt thơ một giọt lệ đi kèm
Sũng ướt trần gian rờm đôi mí phủ
Hoặc khô khốc tiếng khan bốc hơi cạn kiệt
Mỗi nốt thơ một giọt lệ song hành

Cung thơ giòn tí tách tiếng ngân
Giọt hạnh phúc rưng rưng đáy mắt
Cung thơ nấc chông chênh trong trời đất
Nhạt nhoà tan trên môi chát nẻ căng

Cung thơ vương trong gió một thoáng trầm
Là lúc lệ âm ỉ dâng sóng lại
Cung thơ xáo nhịp đi, tim đập dại
Là lệ lên chầm chậm đến không ngờ

Cung thơ lạnh, điều này không thể thật
Vệt tình đời  chẳng  biến giữa hư không
Mỗi giọt thơ một cung lệ âm trầm
Mệnh chữ mỗi sắc phiêu nguồn cơn đều thăm thẳm

Mỗi nốt thơ một chấm lệ song hành
Từ tâm mà ra, lại về tâm mà náu
Gieo một nốt, biết vì tâm một nốt
Tâm ta dâng, tâm người nhận mà chung

Mỗi giọt thơ một sắc lệ lung linh
Mưa với nắng đời này không thể dứt
Cầu vồng ấy hoá áo thơ mỏng mảnh
Ấm bút gieo giọt tâm ẩn đáy vần




Mỗi nốt thơ một giọt lệ đi kèm
Sũng ướt trần gian rờm đôi mí phủ
Hoặc khô khốc tiếng khan bốc hơi cạn kiệt
Mỗi nốt thơ một giọt lệ song hành

Cung thơ giòn tí tách tiếng ngân
Giọt hạnh phúc rưng rưng đáy mắt
Cung thơ nấc chông chênh trong trời đất
Nhạt nhoà tan trên môi chát nẻ căng

Cung thơ vương trong gió một thoáng trầm
Là lúc lệ âm ỉ dâng sóng lại
Cung thơ xáo nhịp đi, tim đập dại
Là lệ lên chầm chậm đến không ngờ

Cung thơ lạnh, điều này không thể thật
Vệt tình đời  chẳng  biến giữa hư không
Mỗi giọt thơ một cung lệ âm trầm
Mệnh chữ mỗi sắc phiêu nguồn cơn đều thăm thẳm

Mỗi nốt thơ một chấm lệ song hành
Từ tâm mà ra, lại về tâm mà náu
Gieo một nốt, biết vì tâm một nốt
Tâm ta dâng, tâm người nhận mà chung

Mỗi giọt thơ một sắc lệ lung linh
Mưa với nắng đời này không thể dứt
Cầu vồng ấy hoá áo thơ mỏng mảnh
Ấm bút gieo giọt tâm ẩn đáy vần


i



Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

LÓT LÁ...



Rải một lớp lá
Êm đủ mấy mùa
Mà thiêm thiếp thở
Trôi vào nẻo ru

Rải một triền lá
Êm đủ mấy mùa
Mà thư thái lặng
Tin dựa nhịp ru

Mấy mùa hương lá
Trầm bổng ngân nga
Chưa từng vơi sắc
Ngát toả hồn xa

Rải một manh lá
Rải một miền hương
Ngả vào tin cậy
Thả mình mà thương





Thứ Ba, 23 tháng 8, 2016

MÈO VÀ CHUỘT


Châm một điếu
Bập một hơi
Khói cuốn quanh đời

Đoạn dụi tàn, di luôn cho tắt vì sực nhớ ra mình là đàn bà, thứ đàn bà không rượu chè, cafe, thuốc lá. Những thứ đó chưa bao giờ giúp ả vùi vào mà quên đi được mênh mang hẫng hụt trần gian. 

Đầy phen ước say quay lơ, ngủ chết luôn luôn đừng dậy nữa. Mà men rượu chỉ tổ đau đầu, thuốc chỉ tổ rát họng. Ả vẫn là thứ đàn bà thèm được vùi vào đó mà chết lâm sàng như đám đàn ông xung quanh. Chúng chả chết vì say, chỉ ả muốn chết cho xong vì tỉnh. Phí rượu. Phí thuốc...

Ả không phải gã. Có lần gã nói ả là chuột, gã là mèo. Bao giờ thấy ả thành mèo, gã hoá chuột thì hết say nhau. Gã đi say rượu, say thuốc, ả tìm gì đó mà say, chiều về vo gạo thổi cơm chung là ổn.

Ả chả say được thứ gì. Gã say quay lơ suốt ngày đêm. Ả thèm được thế nhưng chả bao giờ đạt được độ thăng. Rượu và thuốc vẫn không cho ả được thành chuột đực để hiểu gã.

Đời này, chỉ có tâm hồn chuột đực mới hiểu chính nó. Còn ả, may lắm chỉ hiểu mèo cái. Hồi làm chuột cái, mọi sự đều đơn giản, dễ như gã làm mèo đực. Cứ ngỡ hiểu thấu nhau, say mãi.

Gã nghiện cả rượu lẫn thuốc, ung thư cả gan lẫn vòm họng. Ả ngồi canh gã thiêm thiếp sau buổi truyền hoá chất, thấy nghẹn ngực, tức tim. Ả thảng thốt, khéo mình ung thư tim. Vì ả chỉ say rồi nghiện gã đến ngu người.

Ả không biết rằng trong mơ mê mết, gã thấy chính gã ung thư tim vì di căn từ ả. Mà chả biết, hình như ả bị di căn từ gã. Gã thở dài một hơi, run rẩy cả sợi tóc mai ả cúi rớt gần cằm gã. Biết thế rượu với thuốc làm dek gì. Sẵn tim rồi... Mèo với chả chuột. Vờn nhau nát hết trần gian.

(Luyện bút truyện ngắn cũn)



Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2016

BỜ VAI LUÔN CÒN LẠI TRÊN ĐỜI

 



Sao người biết tôi yếu đuối
luôn cần gần một bờ vai
 có khi không vì được tựa
chỉ để lòng yên ổn thôi

Sao người biết tôi yếu đuối
 luôn cần làm một bờ vai
 dẫu không ai đang cần cả
chỉ là sẵn sàng vậy thôi

 Sao người biết tôi yếu đuối
 hay nghĩ về những bờ vai
rằng ai cũng cần thế cả
và tôi  giống hệt mọi người

Và tôi được giống mọi người
biết bờ vai luôn còn lại
bờ vai âm thầm vững chãi
tôi được yếu lòng người ơi





Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2016

"DẠ"




Người gọi đi em sẽ
"Dạ" thả vào thinh không
Cho trời xanh thu ấy
Khỏi vẩn khói lông bông

Em hứa từ lâu lắm
Người gọi em sẽ thưa
Một "Dạ" ngân khe khẽ
Gió khỏi vờn ghẹo ngông

Chắc tháng ngày xa mặt
Tự nhiên lòng hoá sông
Ngấm ngầm con sóng lắng
Tiếng "Dạ" muốn bật bung

12/7/2015


Thứ Năm, 18 tháng 8, 2016

VỪA HẾT RỒI NGÀY XÁ TỘI VONG NHÂN



Hết ngày xá tội vong nhân rồi đấy
Đừng lăn tăn vì những tha thứ không thành



Ngủ đi
Tha cho chính mình đi
Đừng giận mình hay buồn lòng khi chạm phải những gai góc sân si nữa
Đừng giận mình không hoá thánh kịp đêm nay



Mai thế gian lại lẫn lộn mông lung
Lại sai đúng, thật hư, lại nghi ngờ day dứt
Lại vòng xoáy quay cuồng trời đất
Để chẵn năm lại ngộ
Rằng chân lý có thể nhiều tuỳ lợi ích
Nhưng sự thật luôn chỉ có một trong đời
Dẫu mắt người có thể lắm góc soi
Hư ảo có thể làm tin yêu náo động



Ngủ đi
Vong nhân xá rồi lại loạn
Lại chờ năm sau
Tha đến bao giờ mới hết đớn đau
Cứ giận mình không biết băng qua mù sương hư ảo
Rồi tự hoá vong nhân thì biết đợi ai tha



Hết ngày xá tội vong nhân rồi
Những ngày còn lại
Là ngày xá cho mình 
Ngủ đi
 ...




Thứ Tư, 17 tháng 8, 2016

ĐỒNG MỘT XU TO NHƯ TẤM LÁ SEN



Trên mạng đang có trò #firstsevenjobs. Không định vạch váy cho người xem lưng (thông cảm, dạo này ko mặc áo) nhưng cứ lăn tăn nghĩ đồng tiền thứ nhất mình kiếm được là vụ gì.

Rất nhiều năm cứ ngỡ là tiền quay, gỡ tơ tằm hoặc nhặt mì gia công khỏi khay hấp ở xưởng bác Văn hàng xóm ấp Thái Hà khoảng năm 1976-1978 gì đó. Chiều nay chợt thấy mình nhầm.  Đó chỉ là món tiền không quá vặt đầu tiên thôi.

Món đầu tiên kiếm được chính là từ lao động  nhổ tóc bạc cho cụ từ ở đình làng Thọ (xã Mỹ Thọ, huyện Bình Lục, Nam Hà), năm 1973, lúc học vỡ lòng.

Cụ từ thuê lũ nhóc lớp vỡ lòng đóng nhờ ở đình nhổ tóc bạc, trả bằng kẹo bột hoặc hôm nào cụ hết kẹo thì bằng những đồng xèng 1 xu. 

Thật vẫn nhớ chỉ mong cụ đừng còn kẹo thôi :P Hôm nào cụ hết kẹo thì xem như đứa nhổ tóc trúng quả. Trẻ ranh cầm đồng xu lơn tơn sướng hoá dại ý. Oai. Giàu. Sang. Khéo còn chảnh :) Chảnh chứ, bọn bạn sẽ hóng, rồng rắn phò tá nó đi mua... kẹo bột. Đường nào cũng chỉ là một cái kẹo thôi, nhưng cái kẹo cụ từ trả sao phê bằng cái kẹo nó cầm xèng mua :O Rồi thay nhau... liếm hết vỏ bột, rồi dè chừng nhau cắn những miếng mẻ nhỏ như chuột nhắt nhằn, rồi hết mất.

Lâu quá rồi, chỉ còn nhớ có thế. Ko nhớ nổi cả chuyện cụ từ là ông hay bà nữa :P

Mấy năm trước về thăm đình, nhớ cụ, bọn bạn và ao sen kinh khủng dù đứng ngay sân đình :) Vì ngày ấy sân với nó rất rộng, cụ với nó rất già và hiền, bạn với nó rất ríu ran thiên thần, ao sen với nó rất rộng và đình với nó rất... nhiều ma. Chứ lúc về thăm lại thì gì cũng bé và nhỏ và xa vời đến nghẹn. Đồng một xu thì vẫn to như tấm lá sen nhưng không nhớ hình khắc nổi trên ấy nữa và cũng hư ảo rồi.

Giờ tự dưng nhớ cả kẹo và đồng xèng của cụ. Chả tin cụ hết kẹo vì quán nước ngay cổng đình. Chắc cụ biết chúng nó thích gì.

Đấy, mê tiền nhiều cấp độ, đầu tiên là lấy oai thế đấy. Về sau thì mê đủ bậc, nhưng không còn bậc để mua kẹo bột lấy sang nữa. Con người càng nhiều tuổi càng ngẫn...



Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2016

THÓI QUEN




Đôi lúc trống thói quen trỗi dậy
Nuốt thầm, lại lặng trôi đi
Giữa trời mây sớm tối còn gì
Không biết nữa, nhưng hết cần, chẳng khác.

Đôi lúc trống, trí nhớ bèn trỗi dậy
Những mong manh chợt chắc lại ken dày
Rồi loang tan trong lối gió xoè tay
Thói quen sống nhói lên rồi lịm

Đôi lúc trống không ngờ chạm lại
Sợi thói quen chìm lẩn giữa tháng ngày
Bụi hay gì trầm trầm phủ quanh đây
Ngày đã khác, tháng năm từ từ khác

Đôi lúc trống đốm thói quen cháy dậy
Không nỡ vân vi phân định được - mất gì
Lối lặng thầm đã dở nẻo chọn đi
Bao giờ tắt, có thể là chẳng biết

Đôi lúc thế thói quen điền chỗ trống
Nuốt thầm, trôi, không lặp - lặp - hay trôi
Nếp mùa xưa heo may cuốn cất rồi
Còn lại thói quen, mình, và khói  mỏng