Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

Ở NƠI VẮNG VẺ


Ở nơi vắng vẻ thật là dễ chịu.

Thí dụ Hà Nội vắng hoe trong những ngày nghỉ lễ này. Người nào gặp nhau cũng hể hả vì Hà Nội vắng. Đến mấy bà bán hàng ở chợ bị ế queo cũng hớn hở vì không gian phố nhẹ nhõm mấy phần. Ai cũng xênh xang hơn khi tạm thời sống cảm giác bớt phần chen chúc từ thể xác đến tâm hồn.

Lên mạng, bà con đi chơi đâu hết, blog ế chỏng. Vẫn khoái. Blog mình càng ế vì thời gian này có xu hướng muốn lặng im, im lặng, thở nhẹ, cười khe khẽ... Hì. Lười rong ruổi cả ngoài đời lẫn trên này. Thế là có được một không gian vắng, văng vắng. Thấy đời dễ chịu, dễ chịu. Viết gì thì viết. Dẫu biết chơi blog mà thế thì dở hơi nhưng mà lại khoái. Cứ đọc đi, nếu tiện thì sẻ chia, không thì cứ thế nhé bạn bè... Mình thích không gian nhẹ nhàng này. Đông đúc, nhiều mà nhạt, chán. Vắng. Thích.

Người đi hết, ta ở lại nơi vắng vẻ. Vui nhẹ nhõm. Bỗng nghe đất trời khe khẽ thở nhịp thiền. Sống một cuộc đời, đâu cần quá nhiều âm thanh, chả cần quá nhiều cọ quẹt. Yêu cái cảm giác này.  

Ban nãy khôi phục nếp đi bộ khuya vì thân thể rệu rã quá, đau hết chỗ nọ chỗ kia. Bụng thì học đòi thiên hạ cũng chực xổ ra một rổ. Đi bộ theo cách tích cực hơn. Nghĩ ra động tác đi "chấn động toàn thân". Mỗi bước đi kèm lắc tay, từ gót chân đến đỉnh đầu đều bị vận, vặn. Thậm chí ý nghĩ cũng không có cơ chen lấn. Đếm thử số bước chân mà thấy bị phân tán, bớt hiệu quả tập. Khác hẳn lúc trước vừa đi vừa nghĩ ngợi đủ thứ trên đời, buôn điện thoại í e. Hy vọng với cách mới này sẽ mau mau hồi sức, hồi lực, thoát tình trạng mỏi mê ê ẩm hết ngón nọ đến khúc kia. Và không những lúc tập đầu óc trở nên quang quẻ, vắng vẻ mà để tập kiểu này, khỏi làm thiên hạ trố mắt ngó, mình chọn một ngõ ngoằn nghèo nhỏ xíu trong khu để đi. Hơi hãi vì khuya vắng nhưng lại rất dễ chịu vì chỉ mình ta với ta.

Triệu chứng Ưa nơi vắng vẻ này nói lên điều gì nhỉ?




P/S: Thêm cái ảnh hoa chua me này để Nấm và Gấu ngó



Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

RU

Em ru rồi
Ngủ đi anh
Đừng lần khân thức mà thành trắng đêm
Ngủ đi cho mộng dài thêm

Cho đời ngỡ khúc êm đềm chiêm bao

Ngủ đi, đừng nghĩ tào lao
Hẹn mai thả sức gánh ao lấp hồ

Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

KHÔNG CẦN NGÓNG ĐỢI


Và không cần nóng vội. Cũng không cần luôn cả sốt ruột. Đương nhiên chả cần phải cò cổ, nín hơi hòng tới cái đích nào đó kiểu như cai blog hoặc những việc gì đó không thiếu là chết. Mà chết theo nghĩa đen ấy nhá. 

Việc nọ sẽ nối việc kia kéo ta đi. Trôi đi như nước sông sẽ còn trôi cho tới khi nào cạn dòng. Rì rào nhè nhẹ hoặc cuồn cuộn... cuộn cuồn. Chả cần cố đâu. Đời như... game online. Chơi là không có pause, chơi là không có over rồi lại restart. Mà game thì có quy luật, phát hiện từ từ, nương theo mà đi chứ cưỡng thì chỉ có mau kết. Có điều game đời không phải thứ chán thì chuyển phắt qua game khác hoặc tự tử cái rụp mà được. Và mình thấy cứ mỗi đoạn thời gian qua, hiểu ra thêm một ít quy luật đời trôi, vừa thú vị, vừa ngậm ngùi, vừa nhẹ nhõm hơn, vừa đắng đót hơn. Lựa sóng mà trôi. Hiểu sóng mà trôi. Và đời sông nào cũng có sóng. Đã thiếu gì ghềnh thác mà còn phải gây phản lực để thêm sóng dựng đảo chao. Mềm cả người đi trong những miền ấy, rồi thấy mình chưa tan nát, không nát tan. Mình còn ...

Mình còn vì đời là thế. Bao giờ chả thế, chả cần phải bất bình, phải phản ứng chổng ngược chi cho mỏi mê. Mà đã là bản chất thế thì họa tới họa đi được cũng đã là rất tốt. Thấy nhẹ nhàng hơn nhiều lắm ấy. Có gì đâu ở cõi này... Cái to rồi cũng sẽ nhỏ đi mà. 

Cái tính hay quên cũng giúp mình rất nhiều. Quên tùm lum, tè le. Quên hết nếu có thứ khác ập tới đòi mình phải trôi qua. Mà hay quên quá. Đi chợ mua chịu thông báo luôn là nếu không đòi thì mình không nhớ đâu mà trả. Ai nhờ việc gì thì dặn nhớ nhắc kẻo tớ hứa lèo. Mua bán thì không nhớ nổi giá mà so đo. Yêu đương thì kết thúc là quên béng, nhớ toàn lặt vặt buồn cười. May chưa lẫn với tên chồng. Lắm lúc thấy mình bạc như con bọ ngựa cái. Nhưng quên cũng rất dễ chịu. Nhớ làm gì cho lắm. Ai bực, ai cáu, ai giận, ai bỏ mình đi vì thế cũng đành thôi, vì ta quá hay quên...

Chả cần ngóng đợi để quên đi cái này, cái kia, người kia, người nọ. Bỗng dưng nhòa nhạt...

Chả cần cố để đợi chờ buồn trôi... Thì nó sẽ trôi rồi có phiên bản nào đó của nó thay nó ập vào mình. Sao đâu. Thiếu gì lơ lửng giữa trần gian đợi sẵn đâu đó để trì xuống vai ta.

Chả cần gắng cai blog. Khi tràn sẽ tự hết sạch những khắc khoải mấp mé bờ cai - không cai. Hà hà. Đấy, dạo này có thấy thèm thuồng blogging đâu. Nhớ lại những lê lết ham chơi năm kỉa năm kìa mà phì cười. Ôi, sống đời hóa ra nghiện tới ngập rồi cũng có ngày dửng dưng. 

Hôm nay chợt mon mót chơi blog. Hí hoáy mở máy. Định viết, thả hết những trầm lắng cuộn cuồn cháy lòng ra. Rốt cuộc lại chém gió thế này. Đấy, chờ, đợi, ngóng cũng chả tới đâu. Việc gì muốn nó sẽ tự tới với ta. Cứ mềm mại đi mà trôi ta ơi, tình ơi, đời ơi... 

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

DỌA MA


Khuya lắc khuya lơ mà Quốc An vẫn cứ tí ta tí toét buôn chuyện. Bốc phét đến đau cả đầu mẹ. Mẹ chả đọc được sách, cũng chả ngủ nổi. Mẹ nhắm mắt nằm im, kệ nó. Luyên thuyên chán có lẽ nó ngủ. Chả ăn thua.

Mẹ chợt thất thanh:

- Thôi chết, đúng nửa đêm rồi. Mẹ phải nằm thật im đây kẻo ma và ngáo ộp sắp vào nhà đấy. Mẹ sợ lắm.

Nó quay phắt sang hỏi:

- Thật hả mẹ, sắp rồi hả mẹ.

Nghe giọng giống kiểu có chuyện để được buôn hơn là hốt hoảng. Mẹ chột dạ, khéo mà thằng này lại háo hức chờ ma vào thì có. Hức. Nhưng mẹ chán rồi, mẹ nằm yên lặng, không trả lời, không cựa quậy và nhất là không chạm gì vào nó, hy vọng như thế sẽ nhấn tăng được độ hù dọa.

Mười phút trôi qua. Yên lặng tuyệt đối. Có lẽ nó ngủ rồi. Mẹ thở phào, thả lỏng, sẵn sàng lao vào thiên đường mộng mị.

- Mẹ đỡ sợ chưa mẹ. Không có ma đâu mẹ ạ. Mẹ ngủ ngon đi. Quốc An cũng ngủ đây, mai còn dậy sớm đi học và mua kẹo cao su.

Mẹ nín cười vì sợ vỡ hàng thêm.

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

LÃNG MẠN & LÃNG PHÍ


Có lẽ không đáng buồn cười lắm nếu một số người thì muốn có đời sống lãng mạn còn những người nào đó lại thấy  lãng mạn  là lãng phí  đời sống. 

Mình không để người khác (và đờn ông) thấy tặng hoa cho mình là sự lãng phí dù họ/anh ta lãng mạn thực sự hay chỉ muốn chiều thói lãng mạn mà họ nghĩ là bản tính cố hữu ở mình. Thì họ hiểu thế cũng tốt mừ. Mình học được ở các phương tiện truyền thông phép lịch sự ấy và bản thân mình cũng tự thấy thà thế còn hơn không được tặng gì, kể cả tiền hay hiện vật. Hà hà. Hồi xưa thường và thời nay vẫn còn lác đác những lúc mình xúc động vì được tặng hoa thay vì vô số thứ đáng mơ ước khác nữa. 

Bố khỉ, tuy thế cũng có lần vào một dịp mà bệnh viêm màng túi dọa/chớm di căn sang viêm màng tim khiến những nút, dây thần kinh nào đó trên màng óc dù không hề chập mà bỗng xúi miệng mình phun ra câu Ối giời, đắt quá, tiếc. Hic, bó hoa chồng tặng theo truyền thống mới được nhiễm/áp đặt/giác ngộ từ sau ngày có vợ giá bằng những hai yến gạo Bắc hương. Èo ôi. Như lúc giá xăng không giật, giá rau không nhột, giá thịt không làm tịt  trí khôn thì có lẽ mình không có cơ hội phát hiện ra một khía cạnh rất đờn bà như thiên hạ, rất bản chất như thế.

Một hôm ngồi buôn với bạn ở quán trà đá viu đẹp gần cơ quan, nắng êm đềm, gió hây hây, thú vui vừa rẻ vừa đã đời nhất hạng. Chợt thấy sao mà những cảm nhận mây trời gió biển lung linh lãng mạn ấy ngoài giá trị xả xì choét thì chả đem lại lợi ích gì cho đời này. Hức. Đứng lên, quẹt mông là lại sờ sờ đấy những âu lo cơm áo, gạo tiền, gánh đời. Dù lãng mạn vẫn cứ là khả năng cảm nhận vẻ đẹp đời sống trời phú nhưng có lẽ vì không sinh lợi vật chất mà nó hóa ra... lãng phí. Chẹp miệng nghĩ, thế mà khối đứa nó dùng tý lãng mạn có thật hoặc hàng nhái, hàng dỏm nó lừa/ câu/ buôn ra tiền tấn bất chấp đối tác là hợp lý/hợp đạo lý hay là nạn nhân của nó. Bố khỉ. Lãng mạn hàng thật xưa rày bản chất vẫn khó dùng để chuyển hóa ra những đồng xèng leng keng hoặc tiếng polime xạc xào. 

Chiều nay, vẫn buôn với nó, vẫn thấy lãng mạn nhiều khi rõ là lãng phí. Rất lãng phí nếu như ôm tình cũ, lụy tình rồi tháng qua, năm trôi, phí luôn cả cuộc đời vào những khoan nhặt ẩn, hiện của tiếc nuối tình nhân, xúc cảm tình ái đã ngưng lại. Có thể hỏng đời đến độ cứ ôm nó khư khư như tro tàn mà không hiểu hơi ấm của mớ tro ấy là do mình hà hơi tiếp nhiệt chứ không hề phải do năng lượng thực tiễn của nó còn vương. Cũng có thể chỉ là những nuối đau nhói nhẹ, nhói giật vì sao đó... nay vương mai vất. Ôi chao. Mình không nghĩ thế là lãng mạn mà là lãng phí. Cái còn lại là kho tàng ký ức ấm áp, ta đã có tình yêu, giờ ta còn tình nghĩa đặc biệt... Cái chừng mực hợp lý mức đó mới thực là hơi ấm của tháng năm cuộc đời. Thế mà đâu phải dễ tường minh nhỉ. Bố khỉ. Lắm khi thấy người cũ nào đó "hồi hơi ấm", dù có cả sắc màu tình nghĩa hay chỉ là họ bỗng dưng tự thế chứ thực tế chả liên quan quái gì tới đời nhau, mình thấy lãng phí quá chừng mà chả nỡ nói ra cho họ tổn thương. Mình cứ nghĩ tới cái entry chưa được viết ra dù nhâm nhi thai nghén rất nhiều: "Thuyết tiến hóa của Đắc - uyn, cái đuôi khỉ rụng và chủ nghĩa AQ" muốn bàn về sự tồn tại của xúc cảm, hành vi và gương mặt con người trên cơ sở tính "còn ý nghĩa".

Mình phì cười khi nghĩ xuyên những điều ấy. Sao thấy khó phân định lãng mạn, lãng phí và... lạnh lùng trong một thể con người - mình là ví dụ. Có lúc mình nghĩ đó là kết quả của việc học cách tư duy của đàn ông, có lúc nghi ngờ hay nó là bản chất của đàn bà, nhưng đầy khi lại gật gù có lẽ nó chính là thói "chuồn chuồn chớp nước" mà một kẻ có nick blog là "CHUỒN" bị ám từ bao giờ chả biết.

Ha ha, thế nên trong About Me của mình từ thời Zà hú tới giờ vẫn có một đoạn đại ý là "rất lãng mạn và quá tỉnh táo". Thôi thì thế nào cũng được. Độ lấn lướt nhau của các vế còn rất phụ thuộc vào... thời tiết, vào nhịp tăng xông của giá-lương-tiền. Hớ hớ.

Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

ĐƯA SẾP VÀO ĐỜI (hay là) Tiếng vọng KATTIGARA





Hôm nay đưa sếp vào đời
Lập con blog, sếp ngồi vân vi
Post, post, xóa xóa tì tì
Có bao giờ sếp bà đì Chuồn ta
Hối hận thì cũng quá xa
Cõi blog, nhiễm, tỉnh ra muộn rồi
Sếp à, là sếp ấy ơi
Bài nghiêm rồi ắt tới lời tưng tưng


Hà hà. Mời bà con vào đọc, còm ủng hộ sếp tớ làm mầm non blog nhá. Cũng tại sếp thôi, đang yên đang lành lại nhờ tớ làm blog.



Tớ dụ sếp lấy ava này để sớm muộn cũng chết danh với nick "anh Chum"  dù tên blog thì rất sâu xa sâu sắc "Tiếng vọng KATTIGARA" - gắn với một phát hiện chuyên môn khảo cổ học của sếp về tên gọi  cổ thành phố Việt Trì. 


Nhà cụ ấy đây này:  http://kattigara-echo.blogspot.com/



Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

THỜi GIAN, BỤI và VÔ CÙNG VÔ TẬN


Cuộc đời dài nhất của một con người cũng gói trong chừng ấy phạm trù thôi. Cuộc đời mình còn lâu lắm và khéo cũng chả mong gì lọt lên tốp dài của kiếp nhân gian. Nhưng mới đi hết chừng ấy thời gian trên đong đưa sợi tóc mình cũng thấy thấm thấm mùi bụi và những vời vợi vô tận vô cùng.

Mỗi dịp tròn tuổi lại một lần lòng toang hoác những khoảng trống. Thời gian, bụi và ký ức lặng, ký ức xao động, ký ức sống dậy, ký ức rộng dài chưa rời xa... Tất cả cuốn nhau, cuộn nhau trong bão lòng mình. Mình vừa là vũ trụ bão, vừa là tâm bão. Mình ngớp vì những gì trải qua, chịu đựng, nhận được. Mình lặng lẽ vô cùng trong tâm bão.

Mình không có khái niệm mất còn. Cũng không có luôn nuối tiếc. Những cơn đau nhoi nhói như dằm, những trĩu nặng, những lắng trầm dịu ngọt, những mênh mang không biết là biển cả vô bờ hay hữu hạn mong manh không để mình có thể đứng đó mà tiếc nuối bất kỳ điều gì. Mình chỉ có thể nhìn ra đằng trước mà âu lo, mà chờ đợi, mà vật vã đi tới. Cái gì còn tới giờ này bên mình, cái gì đã rời xa đi, thảy đều có lý của nó dù mình thấu hay không. Âu cũng là hợp lẽ cuộc đời. Kệ thôi. Mình không có được một cuộc đời êm ả đến mức có thể tạm ngưng tất bật mà nhâm nhi khúc thời gian đã qua, gương mặt, nỗi đau, điều hao khuyết... Nó đã làm nên mình rồi. Mình chỉ đi tiếp thôi.

Trong ngày tròn tuổi mình không bao giờ cảm nhận được con số tuổi tác có ý nghĩa gì. Có lẽ chỉ có những gì còn lại với mình mới là có ý nghĩa thực sự mà thôi, thay vì cái chẹp miệng, cái tặc lưỡi... 

Ngày mẹ sinh ra mình. Rất may trên đời có những cuốn lịch và những con người thân thiết, những con người thân ái, những con người hữu tâm chia sẻ với mình, nhắc nhở mình điều đó.

Mình ít ngại hơn một số người và ngại hơn nhiều người mà mình quen khi đón nhận tình cảm, lời chúc, hoa, quà, tình cảm, tình yêu dành cho mình trong ngày sinh. Nhưng mình hạnh phúc.

Trong ngày sinh nhật năm nay, bên cạnh ba mẹ, các em, chồng, các con, bè bạn đương kim, mình cũng đặc biệt nhận được những nhắc nhở hồi ức, và như thế tức là vẫn tiếp tục hiện hữu, từ một cặp vợ chồng bạn thân đã mấy chục năm cùng một cố nhân - người xưa "chính thức" duy nhất. Họ cũng là bạn bè thân của nhau luôn. Mình đã rất xao xuyến vì những tấm tình bền bỉ ấy. Năm nào họ cũng nhớ, cũng chúc mừng mình với trọn vẹn ân tình nhưng năm nay thì không hẹn mà nên, và có lẽ giờ này họ cũng đều không biết rằng có sự trùng hợp ấy, họ cùng gợi lại nhiều hơn, đặc biệt hơn, những trào dâng tươi trẻ. Mình lặng lẽ đọc tin nhắn mộc mạc nhưng thấu ngay sự đặc biệt không lời so với thường khi, lặng lẽ nhìn màn hình hiện cuộc gọi mà không bắt máy vì biết không thể trả lời bằng âm thanh. Mình lặng lẽ cười cười nhìn vợ chồng bạn bày bánh gato lên bàn, đùa đừng cắm nến mà nát bánh vì số tuổi quá tốn kém, nhìn các con bạn, con mình mải mê chén bánh - những nhân vật không có mặt trong thời son trẻ ấy. Tất cả khiến mình cảm giác về sức mạnh diệu kỳ của chữ tình lẩn trong đáy những trái tim, mặc kệ bụi phủ, cứ thế nhắc nhở về giá trị vô cùng vô tận của những dịu êm ngọt ngào.

Không ồn ào, dẫu đang những tháng ngày mệt lắm nhưng mình đã trải qua một ngày sinh khó quên. Mình thấy những phạm trù ấy của cuộc đời, dù dài, ngắn đều ngang bằng nhau. Một kiếp người ta, dẫu gì cũng là bình dị, là còn có thể đi qua, đi tiếp vì có nhiều thương yêu ấp ủ, chờ đợi, cần tới và trao gửi. 

Mình vẫn còn phải/được đi tiếp... dù mình đang quá mệt, trĩu nặng.