Sợ nhanh chín một cánh phượng hồng
Thôi không vội nữa, không dám vội
Từ từ mà trải những chênh chông
Thôi xuân cứ chậm như gót hạ
Thôi ngày cứ đủ sáng trưa chiều
Thôi mình chớ vội, đừng hư mộng
Đời không lặp lại, chảy thong dong
Ước là ước tẹo phút mênh mông
Chứ sau đào thắm lại phượng hồng
Rồi sen thu chớm hường môi mắt
Rồi lại lửa bàng cháy trọn đông
Vừa sống vừa chiêm ngưỡng đợi trông
Vừa thương yêu lẫn mệt giữa lòng
Vừa mong ngày cạn, vừa đừng cạn
Những mùa không tuổi chẳng hư không
P/s: Ngủ suốt ngày nghỉ lễ, dậy thấy đầu hết đau, chả bận bịu gì dòng đời nặng nhẹ. Chả biết chỉ là cảm giác thoáng lúc đây hay thực ra đời luôn là thế :) :D :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét