Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

CHẲNG BIẾT LÀ GÌ NỮA




Đôi lúc hồn giàn giụa
Mà mắt cười khô cong
Đôi lúc tim đã vỡ
Mà miệng nói thong dong

Đôi lúc không hiểu nữa
Mình còn phải mình không
Đau mà không hét được
Nhức mà đứng thẳng đầu

Đôi lúc không dành được
Một con đường cho mình
Bởi chẳng còn lối nữa
Thế giới gào lặng thinh

Niềm tin vừa bỏng cháy
Đã chơ vơ mất rồi
Không còn nơi đặt nữa
Nửa trời thành đơn côi

Im lặng để được thật
Tự đau và khóc thôi
Để không còn ai nữa
Lời qua lại dối lời

Để làm gì chả biết
Mà cứ đau lặng đau
Mà cứ nhức bỏng nhức
Nào biết thành gì đâu

Đôi lúc hồn giàn giụa
Mà mắt cười hư không
Đôi lúc tim đã vỡ
Miệng chẳng nỡ buốt lòng...



2 nhận xét: