Hoa cuối mùa xanh lặng rất sâu
Rất trầm trên rổ hoa sáng
Muốn theo tới chiếc bàn ngổn ngang cơm áo
Muốn toả sắc màu hoá độ ưu tư
Những đoá hoa cuối mùa thoáng xanh
Không biếc ngẩn ngơ hồn qua chợ
Lặng lẽ hé chào một nụ
Nhủ rằng duyên tới trên tay
Đón lấy, xoè lòng mà đón lấy
Xanh từ lá, từ tháng ngày thức dậy
Trắng từ hoa, từ những tinh mơ
Đoá hữu duyên, xanh đợi tự bao giờ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét