Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

VÔ ĐỀ CÕI THẾ



Có những ngày gió nghẹn
Viết cũng chả thành câu

Có những nỗi khiếp đau
Gặp người là dị ứng

Có những mùa rất trũng
Bất động chờ trôi qua

Có những phút xưa xa
Vịn vào mà đứng dậy

Có những lần thế đấy
Tự nhủ, ấy cõi mình

Trầm, bổng nỗi nhân sinh
Biết đâu còn may chán.

10 nhận xét:

  1. Thong cam, thong cam!
    Mi lai, chi viet ho tam su cua bao kiep nguoi roi hixx...

    Trả lờiXóa
  2. trong cái xui có cái rủi chị ạ

    may chán :)

    Trả lờiXóa
  3. Thui, mẹ chuồn cứ trầm ngâm trong bóng râm mần thơ đi, nhớ là cô Lu sẽ mời tiệc 2 nhóc của mẹ nó (chỉ nhóc thôi ko có người nhớn).

    Tiêu chuẩn dự tiệc : phải biết đi và biết tự chén mình ên.

    À, cần phải biết nói, ít nhất cũng đã bập bẹ, để có thể tám tỉnh với các nhi đồng quận khác nhe :))

    Trả lờiXóa
  4. Có những lời rất gọn
    Nhưng nói được rất nhiều

    Ai có biết thì thêm
    Cho thơ dài chút nữa.

    Hihihi..

    Trả lờiXóa
  5. Rất là Chuồn!
    Dù đầu và thân có lãng mạn hay sâu sắc thế nào thì câu kết cũng phải bụp một cái thật hài ;)

    Trả lờiXóa
  6. @ Titi: Khi viết ra thì đã "trải xong rồi". Lúc đang phải đi qua thì k0 thể xả nổi.

    Trả lờiXóa
  7. @ Guy: Hihi. Trong cái hên có cái may í hử :D:D:D

    Trả lờiXóa
  8. @ Lu:
    Cám ơn cô tưng bừng luôn :)
    Hai nhóc nhà chị đủ tiêu chuẩn để làm đệ tử của cô.

    Trả lờiXóa
  9. @ Gác Xép:

    Đứng đó chờ nhá nhá
    Để sống thêm, viết thêm

    Trả lờiXóa
  10. @ Lana: Công nhận nàng túm trúng tim đen tớ. Hihi. Cái đó là lạc quan tếu nhỉ.

    Trả lờiXóa