Nguyên tắc nóng nở ra, lạnh co lại luôn đúng.
Cư xử thì xởi lởi trời cho, co ro mất hết. Dung nhan thì nóng máu lên mặt nở bừng bừng, còn khi lạnh lùng từ tâm lạnh đi thì cái vòi nào đó... co lại.
Chả biết năm nay Tết lạnh hay ấm? Lạnh quá hoa lại chột nụ, nóng quá nở toe trước Tết để trúng lễ chỉ còn quả non với cuộng. Oài.
Bay từ Hà Nội, trời vào tiết lạnh, ghế taxi lên sân bay hôm ấy có 3 người là chật ních. Thế mà vào tới Xì Goàn, nóng cuối hè, vẫn ghế taxi y hãng lại rộng tênh dẫu vẫn 3 kẻ cũ kia. Nóng thì xe nở ra hay vì nóng thì cởi hết áo ấm cồng kềnh rồi, ghế rộng ?
Lạnh, co ro cả thân hình chưa quen hơi giá lẫn hành vi cử chỉ. Chả muốn đi đâu, gặp ai nhiều. Thấy những hầm hập dòng cuốn ngoài kia cũng nguội đi hay sao. Chỉ biết mình bớt những cuống cuồng chân chạy. Thấy đời là chiêm bao, giấc chiêm bao dài hơn đêm mùa đông này. Thế thì vội hay không là cần thực hay ảo giác. Chân tay xuôi xuôi, như con gấu tim đập chậm lại trong giấc ngủ đông.
Lạnh về đánh ào. Sáng còn hanh hao thu sót, qua trưa, chiều tới đã thấy hơi buốt len thuốt. Cơm nước xong, sợ mai lạnh hơn thì cái sự chăm chỉ còn co nhỏ lại nữa, tự động viên mình rửa bát cho mau mau, không dám kềnh càng trên giường, mặc xác chậu bát rếch...
Sống chầm chậm, co lại, thấy dễ chịu vài thoáng. Thoáng nhẹ nhõm hiếm hoi khi đầu óc co bé lại bằng quả nho , chả nhớ được mình có cần phải bực bội điều gì. Hic. Hay là lạnh về làm cho kungfu xem sự to là sự nhỏ, sự nhỏ xem như chả liên quan, được hỗ trợ vươn lên đỉnh thành công. Hê hê. Gì không dám chắc chứ thói đãng trí của người sắp già thì rõ ràng đang không tuân thủ quy luật gặp lạnh co lại, nó cứ phình ra.
Lạnh phát, quần rộng bụng ngay. Hơi buồn vì mới lên được dăm ký lại tụt thì... Nhớ ra trời lạnh thì cái gọi là eo của mình cũng co lại là đúng roài. Hê hê. Lạnh thì kiểu gì chả bỗng dưng theo xu hướng co mình lại, thót bụng vì mặc không đủ ấm.
Và mình biết, đỉnh cao ảnh hưởng của lạnh là teo ví. Ví teo đến lây viêm ra màng túi. Một là vì đi ngang phố quá dễ phải lòng những khăn, mũ, quần áo rét hứa hẹn ấm êm. Hai là vì sẽ... Tết. Không dám nghĩ nữa đâu. Tết thì ví teo khủng khiếp lắm, te tua lắm, tởm lắm...
Chợt co hết cả người ngợm thêm một bậc nữa như hòng trốn... Lạnh lan đến gáy ...
Em tuong vong eo cua Chuon la nho nhat roi, lam seo ma teo hon dc chu :-P
Trả lờiXóa:)) hnay ông trời đột ngột lạnh quá, em cũng teo tóp hết cả lại
Trả lờiXóaEm đang nở chị ôi, hehe. Xì Goàn khi nắng khi mưa làm người ngợm cứ nở nở chứ chưa thấy têo
Trả lờiXóa:-)
Bài đọc vui ghê. Mà chị Chuồn, cô Ti và bé G có hẹn hò nhau ra bài chung một lượt không vậy?
Thế là Chuồn cũng quay lại blogspot...
Trả lờiXóaHê hê xin chào. Phá mạng nhện bằng một ẻn hơi bị hay. Đọc khoái. Mà, eo cậu teo thì teo đi đâu nhỉ :D
Trả lờiXóaHay là lạnh nên co lại về blogspot 'hướng nội' đới? Thế thì tớ xin Trời cứ lạnh dài dài, hihi.
Vội làm gì vì đời là chiêm bao mà người ơi.
Trả lờiXóaÀ mà em thấy chân lý "xởi lởi trời cho, co ro mất hết" là đúng trong mọi trường hợp :)
Thiệt là nghiêm túc và đùa tếu, chăm chỉ và lười biếng, chừng mực và bản năng.. :)
Trả lờiXóaGác Xép: Thì tớ nói thật lòng mà :)
Trả lờiXóaMoon: Chân lý ấy không bao giờ thay dổi, dù sông có cạn, núi có mòn, ta và Bác Hồ có... ra đi :D
Trả lờiXóaLân và Titi: Cảm ơn hai nàng đã đặt niềm tin vào cái eo của tớ dù nó cũng hay... trở mặt lắm :D
Trả lờiXóaAnh Cường: Vâng, em loanh quanh rồi vẫn về với nó, đúng hơn là với nhóm bạn bè ta ở đây. Hôm nọ em loáy toáy cấu hình, tưởng không bao giờ về được với kiểu blog giản dị này nữa. Sợ quá. May mà lại mò ra để về giao diện bây giờ. Em đang tiếc cái giao diện đầu tiên của nó :((
Trả lờiXóaHPLT: Không hẹn mà nên mới hay nhỉ :)
Trả lờiXóaChị thèm nở quá em ơi. Ghen tị :)
PR: Trời lại lập tức trở mặt, nắng nẻ da. Hì hì.
Trả lờiXóa