Họa thơ Viet Phong BƯỚC XUỐNG, TỪ MỘT CUỘC ĐỜI
"Ảo tưởng về thế giới là điều mà ai cũng cần khi lớn lên
nhìn thấy những cơn mưa với vòng tay rộng mở
bao dung cho mỗi vết thương tạo ra vệt máu đỏ..."
-----
Ôi ảo tưởng nhiều khi là rất thực
Là ước mơ vươn tới chính lòng mình
Có đôi lần trượt ngã lạc thất kinh
Bởi kỳ vọng ở mình nặng hơn khả năng người khác
Ôi ảo tưởng hóa ra không đáng bực
Dẫu vài khi đau đớn tựa dao xiên
Hãi nhất là mơ ước chẳng còn nguyên
Ấy là lúc chính mình vừa sứt mẻ
Có đôi bận tổn thương như thể
Tại nhân gian là đen xám tông mầu
Hóa ra chỉ là khoảnh khắc nhói lòng nhau
Bởi đến và đi không cùng điểm đặt
Ôi vô tận là tháng ngày khoan nhặt
Một đời trôi, bước bổng, bước trầm
Tự lòng mình phân định bớt mông lung
Là lúc hiểu nhiều hơn cách hòa vào người tới
Rồi ảo tưởng hóa ra là chỉ vợi
Chứ chẳng hề tan hẳn được về đâu
Bởi còn mình, còn khao khát tìm nhau
Tìm bạn, tìm yêu, tìm thương, tìm tin cậy
Ôi ảo tưởng hóa ra là vậy
Để nhận ra trong nhân thế bộn bề
Những kẻ hiểu nhau và bước đến cận kề
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét