Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

GIÁ THÀNH MỘT VỆT MỰC LOANG




Bỗng ước giá mình biết vẽ
Để vẽ điều không thành lời
Chắc là tranh nhoà sắc khói
Giấu mình vào thăm thẳm thôi

Bỗng ước giá mình biết vẽ
Để vẽ giấc mơ không lời
Những tên người không thể gọi
Giữa cuộc đời lặng lẽ trôi

Bỗng ước giá mình biết vẽ
Những khát khao không thể rời
Cứ nhoi nhói xuyên ngày tháng
Nín đừng vỡ thành lời... Ôi...

Giá ngay giờ mình biết vẽ
Sẽ hoá mực loang khắp trời
Bởi không chạy đâu thoát nổi
Niềm nao không thốt được lời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét