1.
Trời mưa dầm dề cộng với nhiệt độ gần bằng đỉnh rét hồi Tết khiến cảm giác đây mới thật là những ngày chán nhất của năm.
Thêm lượng thông tin tràn ngập đượm màu sắc xót thương, nhân ái và bất an mang tên Nhật Bản khiến cuộc sống như ở một khoảng nặng nề.
Đầu ong ong đau. Bó chân trong nhà chăm con gái truyền dịch vì Rubela trong thời gian nước rút học thi của nó, ruột mình sốt tưng tưng. Nhà ngoại rối bời vì đủ sự ốm đau của người lớn người bé. Nhìn ra trời mưa lạnh mà xót lòng vì không lên được mẹ. Ba phải một mình trụ trông mẹ. Đẻ ba đứa con rồi chỉ có cụ ông là biết chăm cụ bà nhất. Nghĩ gì giờ cơ chứ. Nẫu quá trời ạ.
Cũng muốn viết gì đó cho sáng sủa tâm hồn lên nhưng toàn mẩu vụn không nở ra được thành mây xốp bồng bềnh. Hic
2.
Hình như mấy vụ cụ Rùa với Nhật Bản làm người ta bớt chú ý đến giá tiêu dùng tăng lì lợm như xe lu mù đèn.
Cô bé bán bánh mì lấp liếm chuyện bánh vẫn 3k mà bé bằng 2/3 mọi bữa. Mưa gió thế này thì bánh nó nở làm sao được mà chị thắc mắc. Chị cứ hỏi mấy người làm bánh bao, bánh mì thì mới biết.
Cái giọng nó điêu như thể lưỡi nó đang đánh đảo đánh điên cho nước bọt tung trắng xoá tràn ra mép. Bố khỉ. Chả thèm cãi vã với mày. Thừa biết tiền mất giá thì lò bánh phải nặn bé đi nhưng mày leo lẻo thế này thì lần sau đừng mời. Đau đầu.
Học mấy chị hàng thịt, hàng rau kia kìa. Tỉnh bơ tăng giá, thế thôi.
Ví teo nhỏ theo giá vàng, giá đồng tiền. Bao giờ nắng nó cũng chả nở ra đâu.
3.
Hai ba con thằng Quốc An dạy nhau đánh vần như oánh nhau. Ấy là luyện quân để cho xông trận vào lớp Một tới đây.
Thằng con đòi hỏi lão ba phải bình đẳng. Tức là: 1. Dạy nó một lúc thì phải cho nó dạy lại; 2. Trả lời đúng hết thì nó chán nó sẽ không học nữa nên lão ba cũng phải đánh vần sai tí ti; 3. Mẹ mắng nó vì nó đọc sai thì cũng phải mắng ba vì ba đọc trật.
Nó hù ba y như mẹ hù nó:
- Đọc sai quá thế thì không cho gọi là mẹ nữa, gọi là chị nghe chưa.
Chả là mỗi lần nó quậy gì đó xong sẽ lao ra ôm mẹ chữa đòn bằng cách rối rít con yêu mẹ. Khi đó mẹ sẽ nghiêm mặt doạ không cho gọi là mẹ nữa mà phải gọi là chị, gọi ba là ... anh. Hihi. Nó vật vã xin lỗi, hứa hẹn để bảo toàn quyền làm con ngay.
4.
Giá mà sự đời êm ái như má con áp vào má mẹ thì tốt biết bao.
Chuyện QA nghe tươi sáng cả một khoảng tối hù :).
Trả lờiXóaMong người lớn nhất nhà chị và bé H.A mau khỏe bệnh
Toàn câu chữ chua dưng mà hay, tối hù dưng làm người đọc buồn lo như chính chủ. Đồng ý với Mía, chỉ chuyện bạn nhỏ là ấm bụng.
Trả lờiXóaThời tiết HN ngại quá. Ráng lên bạn ơi.
Em làm anh buồn cười quá: Dạy đánh vần như đánh nhau hả em? Hì
Trả lờiXóaĐọc bài của chị xong em ngó ra ngoài cửa sổ : Mưa không nặng hạt và lạnh buốt như mấy hai hôm trước, mai chắc tạnh, mong weekend này trời đẹp :)
Trả lờiXóaCố lên nhé. Đôi khi có những khoảng mọi thứ đều không ổn. Nhưng rồi sẽ qua thôi. Mưa xong sẽ sáng.
Trả lờiXóaĐọc cái ẻn này lại thấy hay cực, câu chữ không ì mà nhảy nhót (chả đúng chỗ nhỉ, thôi nói thật đừng cáu).
má con thì êm là chắc, má mẹ thì xương quớ, đề nghị làm mập đi
Trả lờiXóaEm hong phải đi chợ, nhưng hay phải mua đồ cho Tí, nhìn giá sữa tăng mỗi ngày mới khiếp chứ :-(
Trả lờiXóa2 nhân vật kia làm gì mà như oánh nhau? Nghe qua phone thì như giọng chỉ huy với lị lính mới, một to một lí nhí rất là thương, 2 giọng đánh vần trật tự và đều răm rắp như duyệt binh á :-D
"giá tăng li lợm như xe lu mù đèn"- viết hay thế nhở.
Trả lờiXóaCông nhận là thời tiết HN bữa nay làm người vui tính nhất cũng thấy nhũn não.
@ Bác Đỗ và em Mía:
Trả lờiXóaKhi trầm lòng lại dựa vào tóc tơ của con mà mềm mại ạ :)
@ Anh Thuỵ:
Trả lờiXóaNhư vật nhau thật ạ dù "thầy" cố gắng chuẩn tiếng Việt và "trò" đầy thiện chí.
@ 3Loe:
Trả lờiXóaThực ra thì những kẻ dễ bị trời đất chi phối như ta luôn có niềm hy vọng kỳ lạ vào nắng ấm em nhỉ :D
@ Lana:
Trả lờiXóaCmt không hề gây cáu mà chỉ gây ấm và gây... khoái.
@ Gấu:
Trả lờiXóaCông nhận em xấu :))
@ Titi:
Trả lờiXóaThế mới biết người ta bất lực trước tiền theo đủ kiểu em nhỉ. Nhất là khi mệnh giá của nó tác quái :D
Em đã phone đúng lúc Game đánh vần rơi vào pha Quốc An làm học trò đấy.
@ Chị Bí:
Trả lờiXóaNó mà có đèn nó đã không mù thế trước vẻ mặt nhăn nhó, nỗi âu lo hằn trên trán của chúng ta mà.
Thời tiết chuối đến nơi đến chốn. Giờ lại còn nẻ nữa mới đúng kiểu chứ.