Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011

BIẾT MÌNH MUỐN GÌ


1.
Có thể gọi cái này là kungfu được lắm. 

Khi nào rỗng tuyếch, buồn tênh mới thấm độ lợi hại của nó. Lúc đó gọi được tên của  một sự muốn thôi là xem như lao đi giải tỏa ngon xoét.

Khi nào bốc hỏa quá đầu như chị Kim Ngân VTV hay đơn giản là lúc sùng cỡ sôi sùng sục thì kungfu ấy cũng hữu ích lắm đấy. Thi triển nó lúc ấy rất khó nhưng không  nhờ nó thì nát bét hết, lỡ làng tuốt.

Khi nào đớn đau, khi nào xót xa, khi nào lạc quan quá đà, gió xuân đắc ý quá trớn thì kungfu ấy thật sự là cứu tinh của một trạng thái an bình cần có.

Khi nào dục vọng và chữ lợi bốc thành mù mây trong người ta, kungfu này là kim chỉ nam cho đích đến bền vững và là tiền đề của thành công.

2.
Biết thế nhưng mà quá khó. Nhất là khi người ta trẻ, khi người ta ở xa sợi dây trung bình cân bằng quá, khi người ta đã lấn sâu quá vào đâu đó, khi người ta đuối...

Biết thế nhưng mà không dễ biết mình muốn gì. Long đong lận đận lắm cho thành kungfu.

Biết thế nhưng biết rồi mà làm cho được không phải lúc nào cũng lực tòng tâm.

Biết thế nhưng rất thường khi cơ hội cho trái chín đã rời xa khi ngộ ra. Xót xa vì tay tự rơi, vì người khác làm mất đi cái điểm vàng của sự chia sẻ cho thành mùa hương thơm trái ngọt.

3.
Hic. Dần dà cũng biết mình muốn gì nhưng thường khi là sa vào sự mới té ngửa lúc trước tưởng muốn cái đó mà hóa ra thực tình cần cái khác.

Long đong chọn cái cần hay cái muốn. Quyền lựa chọn chính đáng. Nhưng tại sao muốn cái không cần?

Cái cần mới là cái thực muốn, chứ cái muốn mà không phải cái cần thì giống như ước muốn hư không, hão huyền thừa thãi. Thứ đó thua cả thứ ước muốn viển vông ngoài tầm tay với vì phí cả công ước muốn rồi chả để làm gì. Kể cả gặt về một nỗi buồn vì không đạt được, cho tâm hồn chín thêm chút, lớn thêm chút cũng chả có luôn. Nhạt phèo.

4.
Vòng vèo thế thôi. Mãi rồi đời mình cũng qua. Mãi rồi cũng biết phân biệt  sơ sơ mình muốn gì.

Những thứ muốn cho giống người ta vì ai cũng thực cần: gia đình, con cái, hơi ấm...

Những thứ muốn cũng bậy bạ như thiên hạ bao la và cái bỏ, cái làm...

Những thứ muốn cũng thanh tao như  nhân gian bình dị, an nhiên...

Giữa những đỉnh, đáy, bất công, oan ức, vui như điên, phiền não như bùn lầy dần biết cách chầm chậm lắng nghe xem mình muốn gì, làm được gì, yêu thương ra sao, không hờn hận thế nào...

Rồi cũng dần dễ chịu dẫu kungfu trầy trật lắm. Bạn nói có lẽ một ngày kia ta cũng sẽ lên đai chút nữa. Ta nhớ bạn, nhớ lời bạn lắm.

5.
Những ngày này hàng năm hay được hỏi "muốn gì không?". Thường chả biết muốn gì vì muốn toàn những thứ hoặc không ai giúp được thay mình, hoặc kể ra thì ngượng vì riêng quá, hoặc là lú cả đi không nhớ ra.

Sáng nay biết ngoài những ước mong nọ kia thì có một điều muốn rất khẩn cấp, rất cụ thể.

Con khốn chuột lại cắn nát bét dây sạc Nokia vốn đã vá chằng vá đụp của mình. Giờ những đoạn khả dĩ nhất nối với nhau cũng chỉ còn dài có hơn một gang tay. Trông cái điện thoại lắt lẻo treo khi sạc mà thảm. Thay bằng cái sạc dỏm thì vừa chai pin, vừa sạc cả tiếng không bằng nửa tiếng sạc đau thương đang dùng. Ra cửa hàng lớn mua thì chả có sạc xịn bán riêng. Máy xịn còn bị tráo sạc đểu nữa là.

Rất khẩn vì nếu không là : 1, Khó khăn về đường buôn chuyện; 2, Ức chế vì mỗi lần nhìn thấy cái sạc tội nghiệp ấy đủ để mình nóng bừng bừng hoặc rỗng tênh mất thôi.

Cụ thể thế rồi. Biết mình muốn gì rồi. Thế mà hơi muộn. Hôm nọ có đứa hỏi muốn rì thì đớ ra chả biết muốn rì. Giờ biết muốn rì thì nó không hỏi nữa và chưa thấy đứa nào hỏi nữa cả.

Ôi, bi kịch cả khi ta biết muốn gì. Hic hic.

15 nhận xét:

  1. Hè hè... một rừng chữ và một biển ký ức để túm váy lại có thế thôi á ? hí hí...chị dùng xạc Nokia chân kim hả? Em có 2 cái nè, tặng chị 1 cái nhé. Mai em đưa qua cho :-)

    Trả lờiXóa
  2. haha.
    Thế thì chị phải chi tiết rõ ràng ra là con Nokia của chị Model gì mới được chứ, ra mà bảo bán con sạc Nokia ko thì mua chục con đưa chị họa may mới được 1 con đúng hàng :D
    Hôm bảo chẳng muốn gì nên cái đứa đó sáng nay đã gởi hàng đi rồi. Vì có người bảo là " ôi, gì của em thì chị cũng si mê yêu thích hết" =))
    Nên nó gởi cho chị 3 cục kẹo mía đường rồi, lý do là bị đạo chích nên quà phí bị giảm đột ngột. Hú hồn =))

    Trả lờiXóa
  3. @ Mía và Ti ti:
    May quá, hụt mối nọ có mối kia. Mừng hú thật lòng. Chị đang định cuối giờ về lên phố lùng coi sao. Bí quá thì phải mua cái máy nữa thôi. Dùng sạc dỏm ấm ách.

    Mía ơi. Chẹp chẹp. Hì. Mới phát sinh khuya qua.

    Trả lờiXóa
  4. Lúc này bạn siêng viết, cho mọi người được đọc nhiều và vui.

    Cơ mà loằng ngoằng dây điện mãi, lên lên xuống xuống chưa biết cụ thể có chuyện gì, sốt hết cả ruột gan với câu với chữ, tính hỏi bạn rằng, túm lợi cái mà bạn đang muốn "cái giầy" đây không biết. Đọc mãi đến tận cái chấm thứ 5. mới biết được rằng đúng là do cái sự loằng ngoằng của cái dây điện thật, mà là dây điện của cái cục sạc nửa tiếng đau thương "Nó kìa", mới bị con đĩ chuột cắn đuôi, cái đuôi ngày xưa dài cả mét nay còn có gang tay, vá chằng vá đụp, lắt lẻo treo tòn ten thấy mà thảm...
    Ôi giời ơi, hết hơi rồi.
    Đỗ.

    Trả lờiXóa
  5. Có chuyện gì thế em? Chuồn bay cao bay thấp hay bay vừa?
    Dù bất luận thế nào thì Bí muốn nói rằng Bí đứng về phía em, nhé.

    Trả lờiXóa
  6. A tưởng bi kịch là những lúc ta không còn biết mình muốn gì nữa chứ nhỉ?

    Trả lờiXóa
  7. @ bác Đỗ:

    Ôi bác ơi, cái dây mất là cái dây "sộp" nên dài lắm lắm bác ạ. Hihi

    Bác đọc đến tận phần 5 bác mới thấy em muốn gì cũng phải thôi. cái muốn ăn vạ bà con nó là khó nói nên lòng vòng.

    Hôm sau em sẽ chơi món mới, ngắn đến tiếc luôn ạ.


    :D

    Trả lờiXóa
  8. @ Chị Bí:

    Chị Bí tinh tường!!!!!!!

    Hôm nay em bay lập lờ ạ :D

    Có vài tí tuyềnh toành trong lòng nên em viết bóng viết bẩy cho nó tan đi. Thời gian này em cũng có một số lựa chọn tiếp hay ngưng của đời mình nên hay nghĩ xem thực ra mình muốn gì.

    Thề là dù chuyện gì đi nữa, em cũng đứng về phía Bí. Và nếu là chuyện của em, em thề sẽ túm chặt lưng Bí mà níu :D

    HUG
    HUG
    HUG

    Trả lờiXóa
  9. @ Anh Thuỵ:

    vâng. và cả khi ta muốn quá mà chưa có nữa.

    Hì hì.

    Trả lờiXóa
  10. @An Thảo: He he, OK nhớn là đằng khác. Bí luôn yêu quí vô điều kiện các nàng Chuồn Chuồn thông minh, cái tốt trào ra như con chữ lúc buồn vậy.

    Trả lờiXóa
  11. đọc mụ này thì nên đọc vào key words thôi, bỏ qua hết tính từ, tình thái từ các loại đi.

    hnay tại vì em đang CẦN một cái tương tự thế này, nên em đọc khá kĩ mụ để thấy ngoài những mớ bòng bong dây cà dây muống chập mạch tùm lum vì con chuột cắn, túm lại cũng tìm ra cái mình CẦN.

    Dù cho chuột gặm đến còn ngắn tí thì vẫn cần cái dây để sạc điện, nếu không mình mất kết nối và ngỏm củ tỏi.

    Trả lờiXóa
  12. vụ này em rành nè
    "em muốn vứt cho chị cục sạc chính hãng, zin xà beng, 3 chấu hàng châu Âu luôn"
    xài khỏi nghĩ, chỉ hơi ê đầu chút

    Trả lờiXóa
  13. @ Gấu: Hừm. Quái!

    @ Jazzy Guy:
    Cám ơn em trai :D
    Chị đang théc méc vì sao lại ê đầu?

    Trả lờiXóa
  14. thì em vứt mà.... liệng, quẳng, ném, giục, thảy, phóng... ấy
    nhắm ngay cái trán cao luôn đấy

    Trả lờiXóa
  15. @ JG:

    Ôi, thế thì sau đó em phải sạc lại pin của chính mình không thế?

    Trả lờiXóa