Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

NHƯ YÊU BLOG (Tuyệt đối không nhảm)

Công nhận trên đời có những thứ cực kỳ khó thổ lộ hiệu quả. Thí dụ nghe câu em yêu anh, anh yêu em. Nghe thế thì biết thế. Hơi là trừu tượng. Ít nhiều, kiểu gì, đầu tư thời gian công sức tới đâu, hứa hẹn bao lâu thì chán... Bảo không tin thì phải tội, tin thì khá ư chập chờn.


Nhưng chỉ cần có blog và chơi blog chân thành, thế là rất dễ ăn nói, rất chi dễ hiểu, tin tưởng hoàn toàn: Em/Anh yêu Anh/Em như yêu BLOG. Xong béng.


Vẫn không tin ư, tuỳ. Vậy thì Anh/Em khó tính quá, kỹ tính quá và... quá... quá. Người ta có thể thề thốt móc tim ra mà trao nhau. Chưa ăn thua, làm gì có ai khờ thế. Ai đi yêu một cái xác chết ngay sau khi tỏ tình với mình. Điên. Kể cả thời công nghệ bây giờ, chả điên mà đi yêu cái kẻ dám coi thường mạng sống, lợn lành thành lợn què chỉ vì yêu ta: dám đổi tim thật cho ta ngó rồi lắp một cái cục sắt, cục nhựa chi đó vào ngực sống thoi sống thóp hưởng tình yêu của ta. Mịa ui, chả biết được bao năm thì tình ấy ngỏm. Không dám đâu. Nhưng đã phải lấy blog ra thề là không phải đùa.


Một cái blog, ngó qua tưởng ảo mà lại phải sống với nó rất toàn tâm toàn ý. Có ngỡ lòng như hờ hững thì rồi cũng có câu: Blog là cái chi chi, Trăm ngàn lần quyết bỏ đi không đành.  Đời yêu đương, dám bỏ đến mấy trăm ngàn lần không? Thế thì nhàm lắm. Nhưng blog, có bằng mười lần số ấy, ngày quyết bỏ 24 lần/24 tiếng cũng đã thành đâu. Tuỳ, thấy vẫn còn chưa đủ để hiểu lòng chung thuỷ thì cứ chơi con blog đi, hiểu liền. 


Như yêu blog. Không phải chuyện đùa. Thương hiệu là đấy, danh dự là đấy. Có cần giải thích thêm nữa không em/anh? Nghe tin báo hoảng blog bị spam tục tĩu, phản động... Đảm bảo tìm cách nhanh nhất để dập lửa. Khác gì cháy nhà. Bảo trọng tới thế, em/anh còn chưa thấy lòng trân trọng yêu thương ư?


Dấu hiệu bảo tín của một tình yêu là nhớ. Yêu có thể đầu môi chót lưỡi chứ nhớ đần thối cả mặt mũi lẫn tháng ngày thì giả vờ không phải chuyện ngon ăn. Các cụ ví nhớ như nhớ thuốc lào, chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Ừ, khí phải. Nhưng thay thuốc lào bằng thuốc lá, thậm chí phê hơn là thuốc phiện cũng chuyện thường. Tại sao trên đời lại có blog? Chịu thôi. Thay blog bằng gì đây? Không biết, không tài gì biết được. Và nỗi nhớ blog thì cũng không thể nào tả nổi.


Nên tránh né cách ví von nỗi nhớ blog kiểu "vật", "vã" như thuốc phiện, ma tuý mà dân ngoại đạo hiểu nhầm tư cách blogger. Cần lắm thì có thể chứng minh vài dẫn chứng nhỏ nhỏ, vụn vụn. Đi làm, cơ quan mất net thì muốn vọt ra quán có wifi hoặc về nhà để thăm anh/em bò nóc tí. Không có cách gì nữa, chỗ nào cũng mất điện thì có thể gọi đi tỉnh khác, nước khác, nửa bán cầu khác nhờ: ngó hộ có ai cmt trên blog tớ không. Mình không thích dẫn ra đây cái chuyện tinh mơ dậy là quờ tay bật máy tính cập nhật đâu. Chuyện ấy nó thật quá, bất tiện. Đấy, nhớ thế đấy. Chưa tin nữa thì tuỳ.


Yêu như yêu blog. Nói như vậy là rất nhiều anh/em ạ. Chân thành đến không thể nào kể cho hết. Còn chưa hiểu, chưa tin nữa thì cũng chả thể sánh đôi. Chấm hết.


P/S: Ai tin thì tin, không tin thì thôi. Bao giờ biết chơi blog đi thì quay lại đây. Không thì chờ cái người mượn blog ra ví von ấy cai được blog thì chơi tiếp.

4 nhận xét:

  1. Em chỉ chạy vào nói 1 câu là em tin, tin sái cổ :)).
    Giữ cái câu này làm bùa, bao giờ quen được anh nào trên blog thì đem ra hô khẩu hiệu." Yêu anh, yêu anh, yêu anh như yêu blog, hôm nào không blog thì ăn cá nóc cho rồi" :D

    Trả lờiXóa
  2. Hí...em lại thấy cần phải thủ câu ngược lại, em yêu blog như yêu anh! Để cảnh báo chàng nào lại gần em, vừa được em yêu một tí đã dám ghen với blog. Ha ha...

    Trả lờiXóa
  3. Tin quá là tin ấy chứ, mình cũng thế

    Trả lờiXóa
  4. Nếu ai mà gặp đối tác qua Blog thì càng tin. 'Em (anh) yêu Blog trước, rồi mới có anh (em)' :)

    Trả lờiXóa