Khá lâu rồi mới có cảm giác nhẹ nhẹ chút chút thế này.
Mọi thứ vẫn còn bề bộn. Cánh mình vẫn yếu ớt. Đầu mình vẫn chạy chậm chậm. Tim mình vẫn dễ nhói đau cả về nghĩa đen và nghĩa bóng. Kết quả của cả chuỗi dài dằng dặc những dồn nén, những kinh hoàng, những đụng đâu sụp đó về quan hệ, công việc, những mệt mỏi đến mức vô vọng.
Chưa bao giờ mình yếu về mọi mặt như những ngày qua. Lúc nào đó từng kề cái chết thì tinh thần lại vững vàng, có lúc tinh thần từng kém đến muốn chết (nhiều chục năm về trước) thì sức khoẻ lại ổn. Đồng loạt như thời gian qua thì chưa. Chưa bao giờ mình phải rục xuống, phải thừa nhận nỗi đau là không thể tự chịu đựng, cần được những người khác dìu đi... như thế.
Vẫn còn bề bộn, nhưng hình như mọi thứ bắt đầu nới ra. Chỉ dám hình như thôi vì trạng thái vừa xong thật là khủng khiếp. Trời xanh, nắng vàng, tiền bạc, thú vui đều chả có ý nghĩa gì với mình.
Có buổi trưa mình ngồi ở cơ quan. Tấp nập đồng nghiệp ríu rít gọi đi ăn, mà mình chỉ muốn đi đâu đó, ngồi với ai đó thật yên, thật tĩnh. Mình chợt thấy mình chả có một người nào để gọi đi cùng. Cô đơn đến vữa ra. Qua đi ít tiếng, mình nhận ra đó chỉ là cảm giác không thật vì thực ra bè bạn và những tấm lòng chia sẻ thực sự dành cho mình thì rất nhiều, mình vốn tự nhủ rằng đó là may mắn trên đời mà. Mình rùng mình vì lúc đó cảm giác nhạt và tàn tệ đến mức nếu thêm một chút gì nữa là ly tràn, là tự sát cũng có thể. Chả còn gì ràng níu trên đời. Một ảo giác khủng khiếp.
Kẻ lạc quan đến mức tự nghi bản thân không có khả năng tuyệt vọng, lạc quan mãn tính và tự tin vào logic thiện trên đời sẽ tự hoá giải tất cả, vào đúng lúc đó đã nhận ra mình không còn khả năng "tự lượng sức". Đã và đang như một cỗ máy chỉ biết chạy theo những nghĩa vụ làm người, làm mẹ, làm vợ, làm con, làm bạn... Chạy mà không biết rằng năng lượng sẽ dừng ở điểm nào.
Trước đó tưởng vài cơn báo động đã làm mình sợ, đã bớt ôm đồm, nhưng rồi không phải. Chỉ khi mình vỡ oà ra thì mọi người thân mới ngỡ ngàng xoay ra trách, rồi tiếp đó mới là đỡ tay các lo âu, sự vụ một cách thực sự. Thực ra mình vẫn được quan tâm, được đỡ tay từ trước, nhưng gánh nặng là quá sức. Mình hoảng hốt khi nhận ra đã mất "phanh" về lượng sức như vậy.
Trong những ngày nằm thiêm thiếp, rồi gượng dậy sống như quán tính theo một thời gian biểu rất đơn giản, mình tập lơ đi những thói quen lo âu sự vụ của "cỗ máy". Mới hiểu là rất khó. Rồi thêm những nỗi đau do cảm xúc mới gây nên. Nhìn mình trải qua thứ cảm xúc mà không thể lý giải vì sao một người mẹ lại có thể như vậy. Mình hoang mang cả về chính mình. Nhìn đâu cũng tràn trề nước mắt đau đớn và bất lực. Mọi người đã đều hiểu và gượng nhẹ, nâng niu mình để mình có thể đừng sụp hơn. Nhưng khi nghĩ đó là mọi người cũng ráng vượt qua bản thân, nén cảm xúc cá nhân để lo cho mình thì mình lại tiếp tục đau đớn.
Chuỗi ngày ấy, sờ vào việc gì cũng tự dưng hỏng, đổ như ma làm. Suốt hơn tháng ròng rã như thế. Kiệt sức. Tự rời bỏ các kế hoạch, né tránh các quan hệ để đừng bị hỏng mà rồi vẫn tan nát theo cách trời hành. Không tiếc nuối gì cả nhưng buông xuôi. Mặc kệ sông trôi.
Hai ba hôm nay đỡ hơn. Một nhóm bạn bỗng nhặt mình lên, hiền hoà làm mình thật dễ chịu quá. Một công việc to đùng, khổng lồ là khác tới. Phải nói là một thử thách sức tổ chức, điều hành và kỹ năng chuyên môn. Mình đã sợ nó lại là một cái gì sẽ vỡ, sẽ sụp thôi, nhưng nó cứ tới tay mình. Thì thử, dù thực ra trong lòng vẫn sợ dớp lắm. Chuyện riêng cũng nhẹ hơn chút. Nhẹ vì xúc cảm của mình đã ổn hơn chứ còn nguyên khối cần khắc phục, chưa có gì hy vọng ổn thoả cả.
Mình vẫn dễ ngã, cánh vẫn bấy bớt nhưng đỡ hơn chút xíu.
Oài, thương Chuồn quá. Cánh mỏng như vậy dễ bị mưa gió vùi dập lắm. Trái tim lại nhạy cảm hơn người nữa mới gọi là tê nặng. Hú hú...Nhưng mờ em ghen tị với tâm hồn lộng lẫy của Chuồn lắm, em mà có cái thần thu hút như vậy, các giai sẽ chết rục xác với em :-P
Trả lờiXóamụ chuồn lúc này lãng đãng thấy ớn, comment thì nhỏ nhẹ lịch sự nữa chứ :-P
Trả lờiXóaà, lúc chuồn say nắng say mưa, lơ tơ mơ là lúc dễ hâm lém, thương thế
Đúng là quá sức cánh Chuồn nàng ơi. Cố gắng nhé.
Trả lờiXóaỞ cái bài 'thêm một quả tình' ấy, tớ còm măng từ hôm nó mới ra, cứ bị đẩy hoài ko được, bực mình save hẳn vào file mỗi ngày lại thử còm lại kiên trì đến hôm nay vẫn cứ nhất định bị đẩy.
Trả lờiXóaNản tưởng nhà Chuồn đóng cửa với tớ, hóa ra bài này thì còm được. Là sao thế nhỉ? :((
Cám ơn Titi cả vì đã chia sẻ cảm giác lẫn vì đã bốc chị lên mây :)
Trả lờiXóaGấu ơi, về khẩn chữa hâm!!!
Trả lờiXóa@ Lana:
Trả lờiXóaCám ơn vòng tay bè bạn!
Có cài đặt gì đâu nàng ơi. Bỗng dưng nó thế đấy. Cũng có hôm Chuồn tớ thấy mấy tiêu quyền cmt mà đăng nhập lại không được, lò mò mở cửa sổ một lúc lại được.
Thì cứ cmt vào đây đi. Khoái như thường mà. Tình hình là giờ nhà vắng, chủ mê còm nên còm đâu cũng không bỏ sót :D
P/S: Đang thư giãn với sự vắng vẻ này đấy.