Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2016

THÓI QUEN




Đôi lúc trống thói quen trỗi dậy
Nuốt thầm, lại lặng trôi đi
Giữa trời mây sớm tối còn gì
Không biết nữa, nhưng hết cần, chẳng khác.

Đôi lúc trống, trí nhớ bèn trỗi dậy
Những mong manh chợt chắc lại ken dày
Rồi loang tan trong lối gió xoè tay
Thói quen sống nhói lên rồi lịm

Đôi lúc trống không ngờ chạm lại
Sợi thói quen chìm lẩn giữa tháng ngày
Bụi hay gì trầm trầm phủ quanh đây
Ngày đã khác, tháng năm từ từ khác

Đôi lúc trống đốm thói quen cháy dậy
Không nỡ vân vi phân định được - mất gì
Lối lặng thầm đã dở nẻo chọn đi
Bao giờ tắt, có thể là chẳng biết

Đôi lúc thế thói quen điền chỗ trống
Nuốt thầm, trôi, không lặp - lặp - hay trôi
Nếp mùa xưa heo may cuốn cất rồi
Còn lại thói quen, mình, và khói  mỏng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét