Thứ Tư, 17 tháng 8, 2016

ĐỒNG MỘT XU TO NHƯ TẤM LÁ SEN



Trên mạng đang có trò #firstsevenjobs. Không định vạch váy cho người xem lưng (thông cảm, dạo này ko mặc áo) nhưng cứ lăn tăn nghĩ đồng tiền thứ nhất mình kiếm được là vụ gì.

Rất nhiều năm cứ ngỡ là tiền quay, gỡ tơ tằm hoặc nhặt mì gia công khỏi khay hấp ở xưởng bác Văn hàng xóm ấp Thái Hà khoảng năm 1976-1978 gì đó. Chiều nay chợt thấy mình nhầm.  Đó chỉ là món tiền không quá vặt đầu tiên thôi.

Món đầu tiên kiếm được chính là từ lao động  nhổ tóc bạc cho cụ từ ở đình làng Thọ (xã Mỹ Thọ, huyện Bình Lục, Nam Hà), năm 1973, lúc học vỡ lòng.

Cụ từ thuê lũ nhóc lớp vỡ lòng đóng nhờ ở đình nhổ tóc bạc, trả bằng kẹo bột hoặc hôm nào cụ hết kẹo thì bằng những đồng xèng 1 xu. 

Thật vẫn nhớ chỉ mong cụ đừng còn kẹo thôi :P Hôm nào cụ hết kẹo thì xem như đứa nhổ tóc trúng quả. Trẻ ranh cầm đồng xu lơn tơn sướng hoá dại ý. Oai. Giàu. Sang. Khéo còn chảnh :) Chảnh chứ, bọn bạn sẽ hóng, rồng rắn phò tá nó đi mua... kẹo bột. Đường nào cũng chỉ là một cái kẹo thôi, nhưng cái kẹo cụ từ trả sao phê bằng cái kẹo nó cầm xèng mua :O Rồi thay nhau... liếm hết vỏ bột, rồi dè chừng nhau cắn những miếng mẻ nhỏ như chuột nhắt nhằn, rồi hết mất.

Lâu quá rồi, chỉ còn nhớ có thế. Ko nhớ nổi cả chuyện cụ từ là ông hay bà nữa :P

Mấy năm trước về thăm đình, nhớ cụ, bọn bạn và ao sen kinh khủng dù đứng ngay sân đình :) Vì ngày ấy sân với nó rất rộng, cụ với nó rất già và hiền, bạn với nó rất ríu ran thiên thần, ao sen với nó rất rộng và đình với nó rất... nhiều ma. Chứ lúc về thăm lại thì gì cũng bé và nhỏ và xa vời đến nghẹn. Đồng một xu thì vẫn to như tấm lá sen nhưng không nhớ hình khắc nổi trên ấy nữa và cũng hư ảo rồi.

Giờ tự dưng nhớ cả kẹo và đồng xèng của cụ. Chả tin cụ hết kẹo vì quán nước ngay cổng đình. Chắc cụ biết chúng nó thích gì.

Đấy, mê tiền nhiều cấp độ, đầu tiên là lấy oai thế đấy. Về sau thì mê đủ bậc, nhưng không còn bậc để mua kẹo bột lấy sang nữa. Con người càng nhiều tuổi càng ngẫn...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét