#editthocu
Ta có kiếp này là sống để trả vay?
Phải sinh lợi như tư bản tài chính?
Cứ mỗi ngày mòn đi, lại một ngày nặng nghĩ
Làm gì cho còn lại một mầm cây
Ừ kiếp này vắt mình lấp buồn vui
Cả những lúc nhạt phèo trong thói quen
Những phút quằn quại trên miệng hố niềm tin cạn kiệt nông choèn
Cũng không thể nào dừng lại
Chẳng trả vay những nợ đồng lần
Bởi người cho ta vay không tính gì hết cả
Ta dốc sức vun mầm cũng không chờ hồi trả
Lần lượt qua y như mọi kiếp người
Đôi lúc làm nhau buồn bởi cần nhau quá thôi
Lắm lúc dâng vui cũng vì cần nhau quá
Thôi nhắm mắt nghĩ mình phận hoa phận cỏ
Hay tung cánh lưng trời nhẹ vút một cánh chim
Rồi mở mắt ra lại chân cứng đá mềm
Lại tấp tểnh đường trần cho đến khi đêm xuống
Thả mình trên mặt bằng nào đó
Tin sống được vì kiếp này ta và họ cần nhau
(Không nhớ nổi năm nào nhưng chắc chắc trước 2009)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét