Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

BỮA SÁNG KHÓ KHĂN





Cần một người bên cạnh
Cần cực kỳ
Chỉ để nói rằng ăn hết bữa sáng đi
Đừng phụ thuộc thói quen sớm muộn


Cần một người nhẹ nhàng hoặc căng thẳng
Nhìn vào bữa sáng khó ăn
Và nói rằng mọi điều rồi sẽ
Trôi qua, xong cả, trên đời

Rồi lại thấy chả cần
Rồi lại cần 
Bực thế
Nhắc nhủ thôi
Thật khẽ
Rằng tinh mơ chẳng nên mỏi thế 
Đừng chênh vênh chỉ vì ý nghĩ đầu tiên 
Khác mình đến mức
Suýt đi lạc trên đường quen
Suýt đánh mất tên
Gọi luôn mình là đứa luyên thuyên
Giỏi hắt hủi mình hơn là tự tin, thấu hiểu 

Cần một người ở cạnh
Để cùng đi qua bữa sáng khác giờ
Để cùng nghĩ rằng cuộc sống là thơ
Dẫu sáng nay, hôm qua, hôm trước nữa chả nên thơ cho lắm

Và chợt nghĩ có thể mình, có thể
Đang được tiêm vac xin
Trải thật đủ liều
Sốt tạm
Để rồi đứng được và đi
Khi mai này gặp cơn đại dịch
Xảy ra giữa cuộc đời mình thực

Trận sốt này
Bữa sáng này
Rồi sẽ gói được qua
Rồi chả còn phải ai nhắc cả
Không lệ thuộc gì thói quen vất vả
Từng cọng bánh nhẹ nhàng hoà vào bản thể

Rảnh rang

4 nhận xét:

  1. tất cả rồi sẽ ổn :3 chị nhỉ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chỉ cần chờ thôi cơ chứ. mà trong lúc chờ thì...

      Xóa
  2. Bài thơ hay lắm chị ạ! Rất ý nghĩ đối với em khi đọc được vào thời điểm này. E thấy vững lòng hơn trc bộn bề cuộc sống. Cảm ơn chị ạ, hi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn em vì đã đồng cảm nhé Scarlet! Em cũng nhẹ lòng nhé!

      Xóa