Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

SƯƠNG CHIỀU



Cuộc đời cứ gồm cả những cuộc bỏ đi...
Kungfu thả trôi thật khó luyện, nhưng quen rồi thì dễ chịu vô cùng...
Nhớ chiều mờ sương trong ảnh này quá. Cảm giác hơi đơn độc nhưng bình lặng.
Nhớ cả câu nói đọc được ở đâu đó "dòng sống thực ra là cuộc trò chuyện với chính mình, trần thực, không thể đắp điếm vỏ, không thể độn tráo ruột, không cả tránh né hay vội vã..."
Trong những chiều mờ sương như thế hay chiều nay cảm thấy ngôn từ rất thừa thãi, chỉ có lặng thầm lắng lại là hợp để đi qua, để chắt lọc cái chân thực của mọi điều quanh mình, trong mình...
Thanh bình kiểu giữa sương chiều lạnh hơi cô lẻ nhưng cảm thấy mọi điều đều có lý. Dẫu đành hay không đành thì con đường đi trong chiều sương rồi đưa người ta đến miền chân phương, miền thực nhất.
Dễ thôi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét