Khoảnh khắc đôi bàn tay rời nhau
Thầm lặng trôi vào sương mờ dần đặc
Thương mến đã hóa thành làn khói mỏng
Mắt rớm trầm nương cớ giọt nhòe rơi
Khoảnh khắc thầm nhận ra dần xa xôi
Vùng vẫy nối chỉ nhiều thêm mòn rát
Ngày thân thiết đã rất nhiều cọ xát
Đã ân cần tâm huyết lựa hòa nhau
Khoảnh khắc sương rơi vào ký ức đến rồi
Bàn tay nắm lỏng lơi trong lặng lẽ
Dẫu không muốn hay ngỡ không có thể
Đến mất rồi giây phút rạn vời xa
Không rõ buồn hay nhẹ bỗng đang qua
Không rõ rỗng hay phẳng phiu quá đỗi
Những nho nhỏ rạn men bình gốm quý
Chợt lặn vào thăm thẳm chẳng gợn chi
Chỉ còn đây sự bình thản trời ơi
Tay rời rã trong cạn mòn hơi ấm
Hồn đã sống cạn một mùa thơm mật
Đã tới rồi khoảnh khắc sảy chữ thân
Khoảnh khắc này một mảnh sống đã qua
Nắng dần tắt một góc trời nghĩa bạn
Trong thầm lặng bàn tay từ từ lỏng
Cho bớt tan hoang vết đứt cõi giao hòa
Mất bạn buồn thật... Lúc kết bạn chả ai nghĩ chơi bao giờ chán thì bỏ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét