Đôi khi nhớ và khao khát quay về một thành phố không vì những điều ai cũng nghe nói về nó, không vì mình sinh ra hay lớn lên ở đó.
Vì những đường nét dịu êm có duyên nhặt được ở đó. Vì là nơi có một tấm lòng đôn hậu, một phiên chợ chiều lấp lánh nắng cuối hoàng hôn trên những vảy cá, lưng tôm... Vì một tiếng rao nhờ nghe nhầm mà hài hước vui tươi...
Nhớ và mong đến mức bất chấp cả nỗi sợ mất đi hơi ấm thanh bình ảo diệu ấy khi quay lại. Mỗi khi cảm giác mệt mỏi, mất mát hay gì đó trũng quá lại nghĩ về nơi đó, lại muốn về ngay nơi đó.
Phải lên đường thôi... Cứ nghĩ thế suốt ngày...
Hải Phòng phải không bạn?
Trả lờiXóa