Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015
SỐNG TRONG ĐỜI ĐÔI LÚC BẬN THÓI QUEN
Đôi lúc sợ thói quen như loài tầm gửi
Rón rén xâm lăng thế giới mình
Cứ lặng lẽ lấn loang vào ý nghĩ
Ràng buộc từ tinh mơ đến vật vã thiếp đi
Thói quen tưởng chừng mọc ra tự nhiên
Êm đềm len vào từng nhịp thở
Đến một lúc chợt hoá thành nô lệ
Bứt khỏi thói quen nhoi nhói đớn đau
Thói quen nhiễm vào trái tim rất sâu
Bơm từng giọt lẫn vào huyết quản
Lúc dứt bỏ rỗng toang từ lồng ngực
Máu thôi thao thiết chảy, nghẹn dòng
Thứ thói quen nhận được từ đâu
Vô tình nhận hay là khờ khạo nhiễm
Bền bỉ ấm suốt đời nương nhịp thở
Hay bỗng dưng hoá quán tính dư âm
Ôi thói quen cũng như mật thương yêu
Dệt hoa trái thanh bình dìu dặt
Sinh sôi suốt từng phút giây thường nhật
Cổ tích ngàn năm vẫn ước chẳng phải tan
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mấy bữa nay nghĩ về bài thơ thói quen của bạn.
Trả lờiXóaĐôi khi mình khổ sở vì một vài thói quen xấu nhưng cũng có những thói quen mà nhờ nó làm cho mình luôn tốt hơn.
Còn mấy thằng mình loay hoay với blog, siêng "còm" động viên nhau bạn nhé.
Dạ, lâu giờ em vẫn về đây anh ạ. Vắng nhưng thanh bình.
XóaAnh chăm post nhé :)