Thứ Sáu, 14 tháng 1, 2011

ĐỀU ĐẶN NGÀY TRÔI

Từ 6h sáng tới lưng chiều vẫn một màu không gian ghi xám nhạt ấy. Không nắng. Không lên xuống tông màu dù đồng hồ vẫn quay báo sáng, báo trưa, báo tỉnh giấc đầu giờ chiều...

Không có tiếng tic tắc của đồng hồ, không có nỗi lo mong tin con gái đi thi, không có nỗi nhớ con trai làm đăm đắm chờ trưa, chiều thì có lẽ mình cũng cứ bồng bềnh trôi đi trong thứ mù sương vô phương khoả gạt của Hà Nội hôm nay.

Tim hơi nặng nặng. Không phải vì xao xuyến trước thiên nhiên đang khép một vòng nhỏ luân hồi. Không phải vì bức bối gì ở cõi nhân gian ngoài kia. Không nhung nhớ miền kỷ niệm nào. Không cả chờ đợi những nỗi niềm nào đó lâng lâng dâng lên trong thế giới thẳm sâu tâm hồn. Hình như tim mình có sự gì quá tải sau chuỗi tháng ngày qua. Yêu quá, giận quá, buồn quá, lo âu quá một thời gian dài từ tháng năm tuổi trẻ qua ngày tóc mơ phai trộn vào nhau thành thứ gì như thuốc nổ chờ một vụ nổ... banh xác. Hic. Nặng hơn cả ngày xưa tim đập uỳnh uỳnh lên bờ xuống ruộng vì mấy quả yêu đương. Chắc ngày xưa là cơn nặng cấp tính, giờ mới lòi ra trạng thái nặng mãn tính này.

Nhưng biết không trống rỗng, chỉ cứ đều đặn thế thôi. Rỗng làm sao nổi. Hễ rỗng thì sẽ muốn... tự tử. Đằng này lại sợ chết. Sợ chết khi còn phải nợ trước mặt, nợ sau lưng, nợ người trên, nợ người dưới. Thế gọi là bao đồng đấy. Thế gọi là cầu toàn nợ đồng lần đấy.  Còn muốn, còn định, còn yêu thương và muốn được thương yêu thì rỗng thế quái nào được.

Ngày cứ thế thôi. Không phải ngày nhạt nhẽo là được rồi. Chợt nghĩ mai sau ấy bấc ngắn, dầu vơi thì khoảnh khắc một hơi thở cũng quý chứ kén cá chọn canh chi ngày nỏ, ngày ỉu, ngày bốc bay, ngày trầm lết.

Tim nằng nặng, sương chùng buông, hình như mình lại bắt đầu quãng lặng giữa đời. Không tung bay, không ủ dột. Không ngạc nhiên, chẳng thờ ơ.

Thở hơi nhè nhẹ, nhè nhẹ...

8 nhận xét:

  1. Vầng, nhè nhẹ thôi, êm êm thôi, để những gì đang va đập vào nàng cũng trở thành va vào gối ấm, nhẹ bỗng và hầu như hong tác dụng he he...

    Trả lờiXóa
  2. Thở nhẹ, ngày trôi, không gian buông xuôi theo màu xám ngắt.
    Nhặt nặng yêu thương,đời còn vương, lắm những nỗi niềm.
    Tim thở, nhẹ thôi, tôi ơi tôi " rỗng làm sao nổi"
    chưa vơi nợ đời, mặc kệ, ngày trôi.
    :)) chơi chữ với chị thì đúng là để chị cười mà

    Trả lờiXóa
  3. @ Titi: chỉ muốn ngủ trôi đi em ạ...

    @ Mía em: Chia sẻ thì sao cười chứ. Chữ là để bày tỏ yêu thương mừ :)

    Trả lờiXóa
  4. Úi, cám ơn chị, có lúc đều đặn thế này em tưởng mình rỗng...

    Trả lờiXóa
  5. mừng quá, chị thở nhẹ được cho em yên tâm, thở đều nhá, đừng có ngủ quên đấy :-D

    Trả lờiXóa
  6. @ PTN: Có lúc tưởng mình tan vào hư không vì trống vắng nhưng hoá ra còn nợ nần nhiều em nhỉ.

    @ Gấu xấu tính: Thở nhẹ để khỏi vỡ tim đấy chú!!!

    Trả lờiXóa
  7. Tâm trạng quá.
    SG bữa qua cũng một màu xám nhạt từ sáng tới chiều, nhừa nhựa cả ngày như nhậu được nửa chừng rồi ngưng.

    Trả lờiXóa
  8. @ Bác Đỗ:

    Em cũng nghe người bạn kể SG nửa ngày sương khói.

    Có lẽ tâm lý người ta hay phụ thuộc vào thiên nhiên những lúc yếu yếu quá nhỉ bác.

    Trả lờiXóa