Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011

ĐEM NGÀY LẠNH ƯỚP NƯỚC MẮM CHO ẤM

Nhớ ra là đã hai ngày con trai ở trong buồng ngủ. Có hai lần nó bước chân ra bếp, một lần để mè nheo mẹ đang nấu cơm, một lần để tự rót nước uống. Quả là một kỷ lục "cấm cố" đối với bất kỳ ai, càng vĩ đại so với đại gia Quốc An nổi tiếng lang thang bát phố bất chấp lệnh giới nghiêm của ba mẹ và chạy lao qua đường bất kể xe máy, ô tô lướt.

Lạnh, trường nghỉ. Trẻ con sung sướng được nghỉ học để chuyển sang tình trạng "biệt giam". Kéo theo mẹ phải nghỉ làm quản ngục. Ai điện thoại nó cũng giành nhấc máy. Khi nghe hỏi vì sao không đi học thì lập tức khoe "Quốc An nghỉ cho khỏi lạnh".  Thế mà ba gọi điện về thì cậu nghe rất lơ đãng rồi chuyển máy "ba nói chuyện với mẹ nhé". Ba cụt hứng, lo đi trực dài ngày thì con nó quên mặt mất. Mẹ phải giải thích đấy là vì nó đang mải... gặm bánh mì. Hic.

Suốt ngày mẹ loay hoay giữa bếp với phòng ngủ. Mắt mẹ chăm chăm canh đồng hồ kẻo mụ mị đi thì không nhớ mà nấu ăn hầu cậu đúng bữa. Cậu chả được chạy tung tẩy nên hình như lâu đói, ăn uống ì ạch, nhõng nhẽo hơn thường ngày. Kệ, cứ đến bữa là mẹ nhồi vào diều cậu chẵn một tô vì sợ lạnh mà ăn không đủ nó ốm thì mẹ nguy to. Hết cháo gà, cơm trứng tráng lại cháo tim. Mẹ hoa cả mắt vì quay vòng.

Được cái có thể vì trời lạnh nên ý chí phá, quậy của cậu ... co bớt lại. Cậu chỉ mê tivi, tô màu và chọc ngoáy chị Hà An. Chị rú lên càng tốt. Chị gào lên còn tốt hơn. Chị dọn nhà gấp đôi thời gian cũng không gọn nổi vì có một thằng đi sau để phá tung thành quả của chị. Thế là co bớt rồi đấy. Mẹ động viên chị chịu đựng cậu vì thế còn hơn là chạy rông khắp khu, gào khản cổ tìm chả ra thằng giặc đang lê la ở nhà ai.

Mỗi ngày mẹ vọt ra chợ độ 2 lần. Mỗi lần chừng 10 phút. Lần nào mẹ cũng đấu tranh tư tưởng mãi mới đi. Ấy là vì trời lạnh quá chứ không phải vì sợ cậu phá lúc ở nhà một mình. Cậu có vẻ không còn nhu cầu chạy rông nữa. Nghe mẹ dặn trông nhà cho mẹ đi chợ là cậu ừ luôn và ngồi xem tivi rất nghiêm túc. Chuyện cậu tranh thủ nhấn chuyển kênh đến tụt cả núm điều chỉnh là chuyện nhỏ như con thỏ mẹ nhé. Chuyện mẹ về đến cửa đã choáng váng vì tiếng tivi cỡ khủng, còn con thì đang loay hoay càng định hạ thì càng tăng vọt vì nhầm phím cũng là thường luôn. Hic.

Trời lạnh, mẹ trổ hết các kinh nghiệm chống rét. Cậu khoái nhất vụ mẹ lấy vợt múc lẩu để đựng bồ kết, gừng, quế, tỏi, sả, hoa hồi làm bữa xông khói thập cẩm tinh dầu cho ấm nhà. Mẹ không cho cậu sờ vào vợt đang đựng than đỏ, hơi khói nghi ngút. Thế mà cậu cũng lừa lừa được một quả, nhân lúc mẹ đi đổ bô hầu cậu, cậu đã túm cán vợt để xóc đảo than. May tàn than đỏ không vung vào thảm... Thoát vụ cháy. Nhờ món xông tinh dầu này cậu đã khỏi chảy mũi nước như mấy bữa trước đi học. Cậu có vẻ nghiện hơi khói thơm, cứ đến bữa ăn lại ra điều kiện mẹ phải làm khói mới nuốt ngoan. Tối lên giường, rúc vào chăm đệm khô nỏ, thơm mùi tinh dầu khói, cậu ngủ tít sau khi hẹn mai sáng dậy lại đốt mẹ nhé. Ba dặn mẹ cất nguyên liệu kỹ càng kẻo cậu đốt nhà có ngày.

Cô bạn gọi điện hỏi thăm, than lạnh, mẹ bày mẹo xông nhà và xúi húp nước mắm ốc cho ấm người. Trêu cô bí quá thì ướp cả nhà vào nước mắm cho ấm. Cuộc nói chuyện chưa dứt, cậu đã vọt lén ra bếp - lần thứ ba trong hai ngày - lấy chai nước mắm Chin su vào buồng ngủ, tót lên giường. May, mẹ quay lại nhìn đúng lúc cậu đang loay hoay mở nắp chai. Bị phết phát rõ đau vào đôi mông cộm quần len, cậu rú lên thanh minh định rót nước mắm để ấm nhà. Ặc ặc ặc... Bao giờ thì giời ấm cho giặc nó đến trường được? Tình hình này thì khéo nó ướp hết mùa đông vào nước mắm cho ấm chưa biết chừng. Mẹ nó lấy đâu ra tiền để vừa thiệt phần nước mắm lại mất công xà phòng, nước nôi, nước thơm tẩy giặt!!!

Ôi là ngày lạnh. Chỉ mong nó đi học để mẹ ra đường, đi làm cho thoát khỏi cơn mụ mị toàn ăn, ngủ, ị, tè và ám hơi bồ kết, nước mắm này.

8 nhận xét:

  1. Thế mà hôm off ở sân vườn nhà PTN thấy Quốc An hiền nhỉ? Hay gặp anh Tí cao thủ hơn nên cu cậu co lại? :))

    Trả lờiXóa
  2. Mong trời bớt lạnh để cho "giặc" đến trường thế thôi. Chứ mà "giặc" mà đi học suốt, không bám theo mẹ thì mẹ lại buồn thiu cho xem.

    Giặc này nhà chị mấy tuổi rồi ạ ??? Chứ giặc nhà em thì cũng mê nước mắm khiếp. Mẹ quay bên này nấu cơm chiều thì bên kia giặc Cún đã vác luôn chai nước mắm ra xịt khắp nền bếp rồi ấy. Chỉ khổ mẹ phải lau chùi hơn chục lượt mà vẫn "thoang thoảng mùi hương" đây này.

    Trả lờiXóa
  3. hôm gặp cu cậu cũng thấy hiền queo mà, chắc không phải là lãnh thổ của mình nên ko thể chế nước mắm ha chị :))

    Công nhận, nhóc thông minh ghê, mẹ bảo sao làm vậy liền, hy vọng nhà chị sẽ được ấm trong nước mắm,hí hí

    Trả lờiXóa
  4. Khoái con trai quậy phá, và cũng khoái cái tựa bài luôn.

    Trả lờiXóa
  5. Tựa bài rất ấn tượng, đọc mà thấy ấm sực lên hi hi...

    Trả lờiXóa
  6. Ơ...ơ sao mẹ lại đánh em nhỉ em làm theo lời mẹ nói cơ mà :))
    Hihi em khoái nhất vụ mang nước mắm vào rót cho ấm nhà của QA.

    Trả lờiXóa
  7. Nhà mình chả có trẻ con được nghỉ mà ăn theo được entry nhỉ ?

    Trả lờiXóa
  8. @ Cô Lana: Chính thế cô ạ. Hôm ấy trợ thủ phải nghe lời thủ lĩnh chứ. Cũng nghịch ra trò đấy thôi. Được anh Tí cầm quân tài ba, nó chạy rông theo đến mức tối về kêu đau chân, khóc rưng rức cả đêm :D

    @ Cô Dã Quỳ: Giặc này hơn 5 tuổi một chút cô ạ. Bất kể nước mắm hay nước rửa bát, xà phòng giặt, hắn đều thử xài theo người lớn hết trơn. Bữa qua thật là hú hồn. Chứ giặc nhà cô mấy tuổi cô?

    @ Cô Mía: Haha. Bữa đó nó không có nước mắm để pha chế đó cô. Nó nghịch kiểu tò mò thử và gây hậu quả ấy.

    @ Bác Đỗ: Hì, bác mà khoái nó thì nó càng "biểu diễn" say sưa hơn ấy bác.

    @ Cô Titi: Tên ấy rất hợp với các bu cháu cô nhở :))

    @ Mẹ Mốc Mít: Để hôm nào tới nhà cô chơi cháu sẽ mang theo chai Chinsu cô nhé :))

    @ Cô PTN: Cô cứ báo cáo là đến chăm cháu hộ bà chị là OK luôn mừ.

    Trả lờiXóa