Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011

ĐẲNG CẤP CHỬI TỤC (Nhảm khủng khiếp, Nhằm kâu kòm)

Lại phải mở ngoặc, tục chứ không bậy. Tục là văng từ lúc này lúc kia bị xem là không thanh , kể cả là mang ngữ nghĩa bậy,  chứ không phải là (bậy) bạ chỗ nào, lúc nào cũng văng. Nhớ là chửi tục chứ không phải chửi bậy.

Lý do chửi, văng tục thì nhiều lắm. Thuận mồm đến mức bản năng. Vì văng cho... vui. Vì cần ra oai, cần chém gió, sành điệu. Vì cần hoà đồng vào nhóm nào đó. Vì cần phải xả ra kẻo nổ tung.

Cách văng có khi là gào vỡ trái đất, có khi lê thê rả rích bào mòn kẻ chịu đòn miệng, đôi phen như tiếng rú giật lên. Ấn tượng kinh nhất là rít một tiếng chửi qua kẽ răng - đấy mới kinh, mới đe doạ khủng khiếp...

Độ nhiều ít thì cũng quá đa dạng. Có người đời chỉ một lần văng ra miệng, số lần còn lại văng trong dạ, lầm bầm  thì không đếm được. Chắc chắn là thế vì chả có ai chưa bao giờ văng thầm mà lại có lúc "xuất chúng" văng ra miệng được. Có người xưng xưng như cơm ăn, nước uống, chả bận tâm phán xét hay dở làm chi. Có người lại chỉ văng khi không thể kìm nổi, xem như bị đời xô đẩy đến chỗ mất đi tí lương thiện. Có người đúng là cả đời không nói tục, văng tục, nhưng họ chửi thanh mà tục thì lại đẳng trên tài mọi thứ tục kể trên. Cũng thừa nhận có người chả bao giờ văng tục, chửi tục nhưng nghe bảo họ có cách xì khói khác có khi còn hại hơn lời nói. Làm gì có ai thánh nhân từ bé xíu tới già được.

Nghĩ lan man nhảm nhí thế vì hôm qua nghe lỏm được một cách phân nhân gian thành các đẳng cấp chửi tục:

- Người trần tục: chửi vì phải chửi, kể cả chửi đổng lẫn chửi đích danh.

- Kẻ phàm phu: chửi bất chấp thời tiết, đối tượng, cảnh huống.

- Kẻ gớm ghê: năm thì mười hoạ mới rít một tiếng chửi mà làm xung quanh bạt vía.

- Kẻ thâm nho, nhọ đít: chả chửi bao giờ mà tiếng thanh gằn lên còn hiệu lực hơn lời tục nhất.

- Kẻ lấy tục làm vui: đổ tại đời đưa đẩy, lấy tục làm kế giao lưu, có thể nại cớ đi với ma mặc áo giấy.

- Kẻ nói tục mà thanh: Đại gia ngành chửi. Kẻ này thường là tâm thanh nhưng miệng tục. Có chửi cũng không tạo phản cảm.

- Bậc thiền nhân: từ khi quen chả nghe chửi bao giờ nhưng đời đã trải qua đủ đẳng, thuộc, hiểu vô khối "ý tục, ý thanh", giờ không còn xem chửi tục là thú vui, vũ khí đường đời.

Nghe thế, ghi thế. Tin là đời rộng bao la, chuyện lời tục còn là không thể bao quát hết đâu mà xếp. Nghe nói nhân gian còn có món gọi là "văn hoá chửi" cơ mà.

P/S: có lúc nghe ai đó được khen "nó chửi tục nhưng tốt", "nó tốt dù hay chửi tục". có lúc mình cũng chửi, nhưng may là còn kiềm chế được độ tục. kinh nỗi thời nay có rất nhiều thứ làm thiên hạ và cả mình ngứa lưỡi. mỗi lần thế lại nghĩ chuyện ra phố làm ngụm nước chấm ốc cho vị mắm, ớt, gừng xua đi chán chường nhân gian, đẩy khí tà buồn bực, khỏi phải chửi thì tốt. giờ đi  kiếm đĩa ốc nhể cho dứt cơn nói mò đây. ai đi cùng không?

9 nhận xét:

  1. đi đi, nhem thèm em nhé, tối qua mải cười nên còn ăn ít, he he

    Trả lờiXóa
  2. Haha, em Mía đã rơi vào bẫy ốc nhem nhem

    Trả lờiXóa
  3. em sợ nhất "Kẻ thâm nho, nhọ đít".

    Với hiệu ứng "ốc" như thế này dễ phải có một off Khương thượng lắm ai ơi ;)

    Trả lờiXóa
  4. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  5. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  6. Đằng ấy hôm qua có việc gì để 'lầm bầm chửi tục' một mình không đấy? Mà, công nhận cái công chực chờ, lại được 'số 1' (ở nhà kia kìa), mủm mỉm một mình hoài chứ lầm bầm gì, đúng không? (wink wink) :)

    Trả lờiXóa
  7. @ mẹ Mít:

    Quá nên ấy chứ :D
    Lạnh càng nên.
    Chờ tạnh mưa thì lên lịch đi nhé.

    @ Lana:
    Tớ đoán hai cái cmt bị xoá có nội dung hay hơn cái hiện :))
    Vụ còm cậu nhắc là hoàn toàn ngẫu nhiên nhé. Hì. Giờ chơi thực, không chơi chơi, vì dạo quanh 'thị trường' rồi, thấy nên để mọi người vui và thành công thì hơn. Hẹn gặp nhau ở đám cưới ấy nhé.

    Trả lờiXóa
  8. chửi mà được người ta ngỡ ngàng trước, phục nể thương mến sau là gì chị?

    Trả lờiXóa
  9. @ jazzy guy:

    Quả nhiên người đạt tới đẳng oai phong ấy là người đã trải đường đời tới mức phê phán thâm thuý mà khiến nhân gian tâm phục khẩu phục.

    Ý mình ở bài này là sự "chửi" không phải lúc nào cũng tiêu cực, phản văn hoá. Con người ta mà không biết tức bực và xả ra hợp lý hoặc "tiêu hoá" nó theo cách giải phóng năng lượng, giải phóng mình khỏi vòng ám ảnh của nó thì không phải người đang tồn tại đúng nghĩa được :) Chửi là một lối phê phán được biểu đạt "đặc biệt".

    Trả lờiXóa