Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

PHỎNG VẤN VÀ TRẢ LỜI TRƯỚC THỀM 2011



- Xin phép trò chuyện cùng chị chút ít trong thời khắc 2010 đang vụt qua vì bị 2011 đẩy ép này!

- Anh cứ tự nhiên, tôi không mất bình tĩnh vì sự chen lấn ấy đâu. Tôi vẫn chưa lú lẫn chỉ vì hoảng trước dòng thời gian không dừng lại.

- Chị không xao động gì trước làn sóng tin nhắn chúc mừng năm mới bằng đủ thứ tiếng tây, ta, tàu, ả rập trên blog và điện thoại ư?

- Có, nhiều lắm. Sóng xao động ngược và xuôi, trên xuống, dưới lên, trước kéo, sau đẩy, phải mở, trái ép... Bão hoà và... tưng... tưng ... tưng. Hiện tại tôi trắng như bảy màu hoà trộn thành ánh sáng trắng vậy. Năm mới là trang giấy trắng và tôi như không có sắc mực để khởi đầu. Tôi im lặng trên đỉnh sóng âm thanh.

- Chị nói gì về một năm qua của mình?

- Là một năm tôi sống và bây giờ vẫn còn sống. Thế là rất nhiều rồi nhỉ.

- Vâng. Chị vui và hạnh phúc như mơ ước đầu năm không?

- Ngày xưa trong những thời khắc thiêng liêng, khởi đầu kiểu này tôi nở bừng hy vọng. Sau này tôi dần lắng chờ thay vì hy vọng. Tôi không mơ ước nhiều nên không so sánh được.

- Chị mất hay được, may hay rủi năm qua?

- Tôi mất cái mình tưởng là có. Được cái vốn có mà mình chưa nhận ra trước đó. May vì quá nhiều rủi mà không chết dấp dúi theo nó. Rủi vì dù tự nhủ mình may chán hơn khối người cùng cảnh không qua được khốn cùng thì vẫn thấy không vấp là hơn. Nói chung tôi không nhiều xúc cảm để trả lời câu hỏi này.

- Chị có nói rằng sống và còn sống. Giờ thì tôi hiểu. Chị trải nghiệm và chiêm ngưỡng cuộc sống của mình như cảm nhận vài năm qua chứ?

- Về cơ bản vẫn thế dù vài phen mất hết cả nhuệ khí vì vực sâu quá so với đỉnh. Nhưng còn sống đến phút này mà nói chuyện với anh thì vẫn là trải nghiệm thành công rồi. Năm qua tôi cũng có trải qua vài thứ chưa bao giờ hình dung được. Hiểu được nhiều thứ mà trước đó mình tưởng sa vào thì khủng khiếp lắm hoặc hay ho lắm. Hoá ra cũng... không khó chịu lắm và không giằng xé lắm.

- Chị có thể bật mí thí dụ chăng?

- Ồ, khó quá vì tôi thích nói về cảm giác hơn là kể lể sự kiện. Túm lại, rõ hơn chút nhé. Đủ để tôi hiểu lý do Tấm ác, Cám giả đần. Đủ để hiểu vì sao Sở Khanh lại... sướng, Từ Hải lại khờ. Đủ để ... không ngần ngại sống tiếp nếu Trời thương.

- Chị có nhận xét gì về ... xã hội không?

- Không. Vì nó vẫn như xưa. Chỉ có cái ta biết và chưa biết, lãnh đủ và lãnh thiếu.

- Thế còn blog? Một năm nở rộ chăng?

- Blog không phải bông hoa hay pháo hoa anh ơi. Nó là cánh rừng có nhiều trảng trống, nhiều khoảng rậm mịt mù và vô số vùng cây cối đủ hoà ca với ánh mặt trời. Lúc thì lên tinh thần blogging tưng bừng, lúc thì thưa thớt gieo hạt, trỉa cây. Vẫn nhiều lâm tặc, nhiều tiều phu, nhiều kiểm lâm, nhiều người trồng cây... như xưa. Và vẫn thế... Vẫn có cùng lúc nhiều blog như... tình nhân dù chỉ có thể chăm sóc một chồng. Tức là chỉ chơi sung ở một blog chính thôi ấy.

- Chị có ý kiến gì về hiện tượng nhà sáng lập Facebook được tờ Time vinh danh nhân vật số một của năm?

- Đang bực đây. Đã chuẩn bị viết bài nhìn từ góc độ xã hội học truyền thông về vụ này. Đọc cả trăm trang tài liệu. Bật cả chục sợi tứ ngược xuôi thì bỗng thấy FB bị chặn như ... văn hoá phẩm đồi truỵ ngoại hạng. May mà kịp ù bài không thì toi cả báo lẫn mình.

Dù sao chăng nữa, sự kiện trên là đáng mừng không chỉ cho dân FB mà cho toàn bộ thế giới blogger. Khi một mạng xã hội như vậy được tôn vinh chính thức thì cũng tức là blogger không phải lũ... điên điên như xưa nay bị ngấm ngầm kỳ thị giữa nhân gian. Hàhà. Chúng ta là một nhóm xã hội thực sự tồn tại và sẽ không lụi tàn.

Cái còn lại đáng suy nghĩ là tính thật - ảo trong văn hoá blog sẽ thế nào, chúng ta sẽ ra sao khi vẫn tiếp tục sống đời nghiện blog tới đây.

- Chị nói đùa à? Hay là chồng chị đã tán thành tuyệt đối việc vợ yêu anh ấy như yêu blog mà không phải là yêu blog như yêu anh ấy?

- Vì anh ấy đã thấy thà yêu blog của tôi như anh ấy còn hơn yêu gã nào đó chỉ vì mê cái blog của gã đó. Nhất là anh ấy đã biết cách chung sống với blogger sau hơn ba năm hì hục tập luyện.

Anh ấy biết rằng tôi cần cả anh ấy lẫn lương của anh ấy hàng ngày, hàng tháng chứ blog thì tôi có thể ngồi cả ngày hoặc nghỉ vài ngày rồi quay lại si mê hơn là thường. Không thể và không dại gì đi tự ví mình với blog. Vợ ví là tuỳ vợ... nịnh.

Anh ấy đã nhậu với vài blogger là chồng của người khác và thấy họ không có gì thánh thần đến mức phải ngại vì tính cạnh tranh cả dù họ quen vợ của anh qua blog - nơi bả nổ tưng bừng.

- Chị nói gì khi đoạn đường tới năm mới chỉ còn vài milimet thay vì nhiều gang tay như tháng trước?

- Tôi nói rằng KEMENO. Đời sống không thể nói trước rằng vài milimet trước mắt quý hơn, thú vị hơn hay nhiều nghìn kilomet đã qua hay hơn.

(Post lên đây vì biết chắc chả báo ma nào nó đăng bài trả lời của mình. Mình không hot. Mình lại còn dám khoái vụ FB trong lúc nó đang bị xử trảm mà khăng khăng không cho người phỏng vấn bỏ đoạn đó)

9 nhận xét:

  1. An Thảo trả lời hay hơn đứt rất nhiều người vẫn được báo chí phỏng vấn đấy.

    Trả lờiXóa
  2. Chúc mừng năm mới Chuồn yêu. Thích nhất vụ còn sống và KEMENO ... ha ha...

    Trả lờiXóa
  3. Thêm một lời CHÚC MỪNG NĂM MỚI đây - sau giấc ngủ không biết có còn bão hòa thành giấy trắng như khi trả lời phỏng vấn không để còn chấm tí mực màu rực rỡ cho ngày đầu năm mới :)

    Đang nghĩ có khi bờ nóc xì pót của nàng Chuồn là bờ nóc tình nhân. Những khi nàng vắng bóng chắc là vì phải chăm sóc cho bờ nóc chồng. Có nên ghen không nhỉ. :))
    Năm Mới nhiều sức khỏe, may mắn, hoa thơm trái ngọt, không vực sâu (cùng lắm là một vài cái ổ gà cho đỡ buồn ngủ thôi, nhá) :)

    Trả lờiXóa
  4. Năm mới không phải lên bờ xuống ruộng, cứ đường thẳng ít chông gai mà tiến chị nhé.
    Kemeno, từ hay. Like it :))

    Trả lờiXóa
  5. mụ này nhiều chữ trong đầu quá, thôi Kemeno đi nha chị. nhớ đi ăn cơm bình dân vỉa hè đầu năm mới với nàng quá.

    Trả lờiXóa
  6. "Hiểu được nhiều thứ mà trước đó mình tưởng sa vào thì khủng khiếp lắm hoặc hay ho lắm. Hoá ra cũng... không khó chịu lắm và không giằng xé lắm."
    Cảm ơn chị, biết được điều này làm cuộc sống dễ dàng hơn.

    Mà chị ơi, "Hiện tại tôi trắng như bảy màu hoà trộn thành ánh sáng trắng vậy", cái trắng ấy chỉ là cảm giác thôi, cơ bản vẫn là 7 màu lung linh đấy ! Đi ra khỏi đó, màu nào vẫn là màu nguyên thuỷ của nó mà, ko mất đi đâu.

    Trả lờiXóa
  7. Đọc xong, tưởng là chuyên mục của Lê Thị Liên Hoan nữa. Hay lắm!

    Trả lờiXóa
  8. @ anh VMC: Vì họ không tếu như em được anh nhỉ. Hì

    @ MC3: Nghĩ giống tớ quá. Và có cách chiết tự này: FB (là) I.

    @ Lana: Ồ, không đâu. Công nhận việc blog spot k0 có chức năng hạn chế đọc làm cũng ngại viết riêng tư, nhưng bè bạn ở đây ấm áp, cuốn hút tớ lắm. Những lúc vắng vừa qua là do đời bề bộn và chuyện gia đình thôi nàng.

    @ Gấu: Hừ. Dám bảo ta lắm lời ư.

    @ Mía: :) Đường bay thẳng để nhanh gặp nhau em nhỉ

    @ Titi: Đúng òi, cứ phải KEMENO khi còn có thể. Giờ thì... Hì
    @

    @PTN: Chúc em nhẹ nhõm hơn và thong dong như chị thấy hôm gặp nhau nhé.

    @ anh Thuy Dam Minh: Hì. Em nhiễm giọng chăng. Đọc cmt của anh rồi đọc lại entry cũng phì cười.

    Trả lờiXóa