Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010

MỘT NGÀY DÀI TRONG KIẾP NÀY

Ngày dài vì nhiều sự, nhiều chặng.

1.
Ngày dài dù hai mẹ con ngủ nướng đến gần trưa mới dậy.


Giấc mơ đêm có chút hoang hoải, chút hoảng hốt dư âm, chút mơ hồ đàng điếm... làm dậy muộn.

Đến nỗi bọng đái của con trai suýt tràn bờ. Nó kịp chỉ vào cái chai Lavie ''chuyên dụng'' - WC di động. Mẹ cuống cuồng đón dòng nước ấm vào trúng miệng chai mà cảm giác hú vía đuổi bạt cơn ngái ngủ đi tận đẩu đâu.

2.
Bữa sáng mới trôi nửa tiếng thì ra phố off lẩu bữa trưa.

Quên quên thói quen off. Hơn tháng mê mết trong túi bụi âu lo, vận hạn, hoảng hốt rồi những phút sống không giống mình, không hé lộ bao giờ... đã làm mình như dạt đi xa lắm...

Mình sống như mình mới chưa xa mà thấy lạ hoắc. Cảm giác trơ thay cho cảm giác tê dại. Mình biết rồi, có những thứ tưởng thế mà không thế... Cứ quăng mình vào mà thử, hoá ra độc dược cũng cần để tái tê đi, để trơ lì mà lại đủ nhận ra ta là người trong bể hỉ nộ ái ố.

Sửa đồ, mua mới giày, áo cho hai An lớn vọt về thể xác sau mấy tháng. Tấn tiền. Tiền như lá tre rơi... Xạc xào tiếng tiền hun hút cuốn đi trong một ngày chớm đông gió hanh thốc nẻ da và nắng xé toạc kẽ nẻ ấy...

3.
Nhà nội. Lâu lắm rồi mới cơm nước. Lâu lắm rồi mới nói cười.

Ừ, chả có lúc nào mà nghĩ. Có sao thì sao... Để sự tự xoay chứ không còn sức mà vận.

Anh trai cười ánh lên niềm vui như kiểu vượt qua sự xa xôi trắc trở nào giữa lòng người. Mình hiểu. Được vậy có lẽ tốt thôi. Anh ấy cũng không chịu được những vô nghĩa chuyện nhà cửa anh em, phải hoá giải như nhu cầu tất yếu sau giông gió ư. Cũng được...

Mình đã đủ mệt để mặc dòng trôi. Đã qua cả những phút thảng thốt buồn vì ''có nhẽ nào trồng mía hoá lau'' chỉ vì những cơn gió chướng.

Lặng im như thể không còn đợi chi. Cười như thể sau nụ cười không phải những gợn lòng không muốn nghĩ. Tình đời mà hóa giải được như mình cảm nhận thì quả là lại thêm một sự có đầu có đuôi.

4.
Chồng trực đêm. Con gái ngủ buồng trong. Con trai không có ba ở nhà để dọa giận ba ngủ với mẹ, dỗi mẹ ngủ với ba. Tức là nằm cạnh ai ấy.

Sáng mai chồng sẽ về sớm. Cảm tưởng gắng qua cơn mơ đêm nay mai mở mắt ra là chồng đã về cạnh thật dễ chịu.

Chồng sẽ chế giễu nửa thật nửa đuà mấy mẹ con ngủ nướng hư thân. Chồng sẽ bĩu môi vì '' trông con có một ngày vắng ba đã ra như thằng... hủi''. Quốc An quậy tanh bành. Tắm rửa rồi lại lăn lê nhem nhuốc chân tay, mặt mũi. Chả rửa nữa. Kệ chồng chê mẹ đoảng. Con ngủ thiêm thiếp rồi. Như con mèo hoang mới thuần hoá thật kìa.

5.
''Khói trời lộng lẫy'' của Nguyễn Ngọc Tư không dầy. Gặp trong liên hoan phim, em ấy mộc như cây cỏ lác giưã bưng. Tâm hồn tràn khói trời xứ Nam Bộ, lộng lẫy quá sau ngôn từ bình dị. Em ấy già hơn dung nhan bao tuổi?

Làm ta chợt lơ mơ mình trẻ hơn thực 5 tuổi hay già hơn thực nửa kiếp người... Đọc mà khói xông đầy mắt. Mắt mờ sương khói hay cay khói.

Lại muốn viết entry ''Không có thời gian'' - về sự không định nổi tháng năm, số má của kiếp mình.... Lười dậy laptop, viết ẻn bằng điện thoại muốn cứng ngón tay. Ngày dài quá trong kiếp này bề bộn đến bừa bãi.

2 nhận xét:

  1. Úi giời, 1 ngày được ngủ, được shopping, mai sẽ được chồng mắng yêu, được tha hồ sài 3G hong tiếc tiền thế còn than vãn giề chứ hứ hứ :-P

    Trả lờiXóa
  2. Chặc chặc...

    Lúc viết là trong tâm trạng nghĩ mình đã nhẹ nhõm lắm rồi so với trước dó. Ai dè đọc lại vẫn thấy nặng bầu quá cơ.

    Titi nhắc chị nghĩ theo hướng vẫn còn một nửa cốc nước, lạc quan...

    Trả lờiXóa