Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

NGÀY MƯA DẦM NÓI CHUYỆN NHỚ QUÊN

1.

Hà Nội mưa dầm. Đường xá lép nhép lớp bùn mỏng. Tóc ẩm. Áo ẩm. Đi ô thì làm bận tay hơi lãng phí. Bỏ ô thì ẩm bám theo hôi xì. Như thể vài ngày nữa thì Tết.

Tháng ngày trôi và màu xanh phai phôi. Vài lá bàng đỏ tía như cố chống trời. Chống chi trời? Trời vốn chả ra ông, chả ra bà, nay một cơn nắng, mai một cơn mưa, ngày kìa một cơn ẩm, ngày kĩa một thoáng gió lùa cho tê dại nhân gian... Trời như cơ chế thích quay thì quay. Người vin vào lá, lá vin vào đâu để chống? Vậy thì kệ nó... Bao giờ đến giới hạn thì chả còn biết gì nữa... Khỏi chống. Lá đỏ cứ đỏ cho hết mình hiến sắc lành, sắc ấm cho đời, cho ta, nệ chi trời già ẩm tính lá ơi.

Bỗng rảnh. Rảnh hay quên mất mình còn việc gì chưa làm? Bao giờ cho hết nợ trần gian. Quên được cũng là phúc lành một khắc. Thì viết. Viết cho mình vài chữ như ký hoạ ngày Hà Nội thoát mùa giông bão, vào mùa tự sự trầm đến chảy nước ra.

2.

Nói chuyện nhớ quên mà thấy đắng miệng như ngậm giọt dở dang kiếp người.

Hôm trước đọc cuốn "Nhật ký" của Nicholas Sparks. Một tình yêu lý tưởng và rất có thể có thực. Lần này thì mình tin vì nếu là cô ấy mình cũng làm như thế, lựa chọn và thả lòng mình như thế, phó thác cuộc đời vào ngả yêu thương. Tin, dù văn không khiến mình mê đi như vài tác phẩm khác.

Đáng nói là căn bệnh Alzheimer mà cô ấy mắc phải được mô tả khiến mình bỗng dưng mang ám ảnh trống rỗng. Căn bệnh quái ác "sa mạc hoá" trí nhớ. Trong truyện tác giả để tình yêu làm liều thuốc cứu rỗi, người đàn ông bằng những ấm áp yêu thương để giằng co với căn bệnh từng giây phút tỉnh táo của bạn đời, bạn tình. Nhưng đời thực thì không có thế đâu. Như thể từng phần của vỏ não bị là cho phẳng ra. Ký ức bị chùi dần đi... Cái chết khiếp đảm của cá nhân, nhân cách.

Trước kia có lúc mình rùng mình khi nghĩ chuyện bỗng dưng không biết chữ nữa. Thế thì đọc làm sao, sống làm sao, viết làm sao...

3.

Trời cũng khéo xếp. Đọc sách xong đôi ba ngày, mình nghe chuyện một chị cùng cơ quan lớn mắc Alzheimer mấy năm nay. Đang tuổi chín về trí tuệ khoa học, kiếm tiền ngon quá. Rồi dính bệnh.  Bao nhiêu chi tiết nghe kể về những quên lãng đến không còn có thể tự lo sinh hoạt tối thiểu của chị mà hãi hùng. Thà thiểu năng từ bé cho xong. Sống dở, chết dở.

Lạ là quên hết mọi thứ trên đời, kể cả chồng, con, tiền bạc, đường về nhà, giờ giấc... nhưng lại nhớ như in đường tới phòng làm việc của sếp cũ - người tình muộn mằn. Và anh ấy cũng cứ để chị ấy tới, ngồi đó. Chị ấy ngồi lặng yên ngày nọ qua ngày kia và anh thì làm việc. Mọi người xoay ra thừa nhận họ thực sự yêu nhau và đáng cảm thông chứ không phải tèm nhèm đời thường. Bằng chứng là dấu ấn mạnh mẽ nhường kia ở tâm trí người bệnh - ốc đảo xanh trên sa mạc.

Mình không ý kiến gì về vụ này. Chỉ ghi nhận thế thôi. Chuyện đời mà.

Nếu so sánh thế thì ai biết con mạnh hơn hay tình mạnh hơn. Đoán chứ lấy gì mà căn cứ. Nhân gian vui tính thật. Nếu bản năng khiến chị ấy thích ngồi co xó bếp hơn thì chắc chuyện tình công sở của chị ấy vẫn còn lâu mới được vẽ cái áo mới lung linh thế kia trong miệng thế gian.

Trời già còn vui tính hơn. Khéo bày quá nhiều nhiễu sự đấy.

Ẩm ướt quá. Cái gì cũng ẩm và dường như nặng hơn. Những nhớ quên bện vào nhau nặng trĩu mây trời...

7 nhận xét:

  1. đọc bài này hổng thấy dzui :(

    Trả lờiXóa
  2. Cảm giác về giời ẩm giống hệt cảm giác mà Thảo viết trong bài này.

    Trả lờiXóa
  3. Giời ẩm, Mây trời trốn đi mất tiêu òi , chỉ còn mây người u u ám ám thoai :-P

    Trả lờiXóa
  4. Ừ thì trời ẩm, nhưng hong người đi nha. Chắc phải gầy một vụ off với người ẩm này quá.

    Trả lờiXóa
  5. Hà Nội là vậy nên mới có "Nỗi nhớ mùa đông"

    Trả lờiXóa
  6. @ Mía em: Mưa dầm Hà Nội buồn thiu mừ nàng. HUG

    @ Anh VMC: Hôm nay nắng vàng lên anh ơi. Mỗi tội phải chống nẻ ạ :)

    @ Titi: Zời trốn đi off với trăng roài :((

    @ Lana: Duyệt! Triển khai! Khẩn! Hìhì

    @ Gấu: Ngủ đông cho yên đi, đừng ngọ nguậy chứ :))

    @ dangnba: Vâng, thưa bác, nhà Chuồn đang muốn viết về ngày mùa đông tươi đẹp ạ :)

    Trả lờiXóa