Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

MỘT CUỐN SÁCH KHIẾN MÌNH THÊM TRẦM LẶNG


Nó là một lý giải khá ổn về điều bí mật nhất của nửa thế giới loài người - đàn bà.

Đàn ông nằm đó, thiếp trong trạng thái có lẽ không còn hy vọng gì trở về với thế giới của những sẻ chia giữa hai nửa loài người. Đàn bà ngồi đó, xung quanh là điều kiện khắc nghiệt của một cuộc chiến tranh do những đàn ông gây nên. Đàn ông đã hoàn thành cuộc chiến theo cách của mình: một viên đạn vào gáy, không đủ giết chết hẳn và cũng chả còn gì để tiếp tục.

Đàn bà nói với đàn ông của mình. Rỉ rả giờ nọ qua giờ kia, ngày nọ nối ngày kia. Như một liệu pháp sốc? Như một phương thức thần kỳ? Người đàn bà của một xã hội cực đoan trọng nam khinh nữ hy vọng bí mật trần trụi của thế giới đàn bà - những khát vọng sống giống như mọi đàn bà trên đời, thanh cao và trần tục, tinh thần và thể xác... sẽ làm người đang trên ranh giới mong manh giữa sống và chết sốc mạnh, đủ để bật dậy về với thế giới đầy ánh sáng này??? Hay chỉ giản dị là chia sẻ vì ta sinh ra trên đời để kể nhau nghe đến tận cùng trái tim mình. Đừng vội bỏ đi thế chứ anh! Hỡi anh!

Tất cả những gì được kể có thể là rất thực, có thể là nửa thực nửa mơ. Những giản dị và phức tạp hoà trộn. Những câu chuyện, những bí mật lặng thinh và rền rĩ của một đời đàn bà, vài đời đàn bà xung quanh em. Những lý giải nhờ chia sẻ của dăm đàn ông thân tộc và xa lạ. Tất cả lắng vào em, trộn cùng những khát vọng nữ. Thế là những thành tố "đẹp, thiêng liêng, rất người" xem ra vô hại trộn vào nhau lại thành một nguồn thuốc nổ. 

Thuốc nổ thường không bao giờ ồn ào cho tới khi nó nổ. Đàn bà giữ trong mình khối thuốc nổ sức nén mỗi lúc một hứa hẹn vụ bigbang kinh hoàng hơn ấy. 

Truyền trong dân gian rằng ở thánh địa kia có hòn nhẫn thạch. Hòn đá có thể lắng hút tất cả nỗi niềm nhân thế. Cho tới ngày nó chứa hết công suất và nổ tung. Thế là giải thoát và có thể là tận thế.

Đàn bà ngồi trước nhẫn thạch của mình - một đàn ông nằm bất động, và kể, và kể. Chỉ khi bất động, khi sắp lìa xa thế giới thì đàn ông mới thật... an toàn, đủ cho đàn bà tin để nói tuốt luốt khát vọng, bí mật thực và mơ của đời mình ư? Hình như truyện nói vậy đấy. Mình đọc lần thứ ba. Lần nào khi sắp xong cũng sa vào một vùng mơ hồ kì lạ và rồi gập sách, hẹn đọc lại. Sẽ còn lần thứ tư, lần thứ n ... đến bao giờ mọi con chữ đều sáng rỡ.

Kết cục, đàn ông - như một cái xác nhợt nhạt không còn sắc máu, bật dậy, sức mạnh còn lại dồn tới, lôi đàn bà xềnh xệch đến bên một lưỡi dao hay gươm gì đó, bẻ nghéo... cổ đàn bà. Rồi đến đây thì mình lần nào cũng hoa mắt tưng bừng. Ba lần vẫn không nhớ nổi lần lượt chi tiết. Máu, gươm, dao, đâm xuyên vô tình hay cố ý... Cả hai đều chết. Chết vì không còn gì giấu giếm, vì sự thật kỳ vọng giới, lối giải toả nó bằng những cách nên biết và không nên biết... Tận thế. Nhẫn thạch nổ tung đấy.

Chúa sinh hai nửa loài người là để sinh đẻ, gây chiến tranh và rất nhiều thứ khác. Đặc biệt là để khát khao hiểu và biết tuốt về nhau. Khát khao thôi chứ chả nên kỳ vọng sẽ được hiểu như chính mình hiểu mình và được chia sẻ, được lắng nghe, được chấp nhận vô điều kiện dù nhân danh tình nghĩa hay tình yêu. Biết tuốt là điên luôn, là quá tải, là nổ đấy, thấy chưa.

Hai thế giới khác biệt từ lọt lòng. Đàn ông và đàn bà. Hạnh phúc và hục hặc. Cứ thế cho lành. Biết hết làm chi.

Em cũng không ngoại lệ đàn bà. Anh chả bao giờ ngoại lệ đàn ông. Biết tới đâu thì biết. Khát thì uống thêm nước. Khó chịu thì lặng thinh cho qua miền xúc cảm. Thường là thế và thế. Tri âm, tri kỷ, người tình, chồng - vợ, giới hạn của kỳ vọng và thực tiễn sẻ chia, hợp tác, chấp nhận... Mức độ nào cho hai thế giới ở cạnh nhau, đừng nổ tung và chắt chiu những giọt yêu thương có thể có? Rất riêng tư ở mỗi trái tim, từng cặp trái tim. Thế thôi. Tìm được một nhẫn thạch, giữ cho nó còn đấy, đừng nổ tung. Chúc anh, chúc em đời này đạt được.

Mình im lặng hơn sau khi đọc không vì sợ làm nhẫn thạch nổ tung mà vì nghĩ về ranh giới của sẻ chia ấy. Tìm một ranh giới để tình đời có được chẳng nát tan.  Lắng nghe tiếng đời. Để lắng nghe cần mình thật tĩnh lặng. Không muốn làm chi vội cho tài khoản không bao giờ đủ lớn kịp khát vọng khỏi mỏi mòn đi đáng tiếc. Và thế là lặng im, và thế là suy ngẫm. Ngẫm xem mình có biết cách làm nhẫn thạch không, làm sao để mình không nổ. Ngẫm xem có cách gì để tìm, giữ được nhẫn thạch cho đời mình hình như có và hình như không có ấy không? Xem ra của bền tại người dùng, ngọc sáng nhờ tay mình trau chuốt. Nhẫn thạch chưa là nhẫn thạch? Ta có phải duyên trời làm nhẫn thạch của nhau không?Chắc tại chưa biết nâng niu, chưa biết "đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi xài". Nghĩ lan man thế đấy.

Ít nhất sẽ không dùng liệu pháp sốc phải trả giá quá đắt thế này đàn bà ạ. Mắt người, hồn người cần một phần mờ ảo để mà hy vọng rằng phần đó là rất đẹp, là hoàn toàn vì người mà sống. Mọi bí mật, mọi miền khép đều chờ người khám phá nhưng không phải là bãi mìn, bãi bom, không phải kho thuốc nổ. Thì cứ để yên mà tin là thế. Có hơn không nhỉ?

P/S: Đây là cảm nhận sau lần đọc vật vã thứ 3. Biết đâu lần thứ 4... thứ n sẽ hiểu thêm, hiểu khác...


Jun 3, '10 1:01 PM

 

Bài viết cách đây vài tháng post vì một vài thoáng mây gợn trong lòng. Cuốn sách đến tay tôi cũng chính trong một bối cảnh những con người khao khát sẻ chia. Rồi để nhận ra rằng thứ khao khát ấy có thể làm con người ta nổ tung thành rất nhiều hoang hoải trước khi nhẫn thạch nổ tung ấy chứ.

12 nhận xét:

  1. Bất kỳ cái gì khiến Chuồn trở nên trầm lặng tớ đều ngưỡng mộ tuyệt đối luôn :D

    Trả lờiXóa
  2. em cũng vậy :).
    Em cũng muốn im lặng tuyệt đối giống chị Chuồn, 2 bữa cũng được, hãy tặng em cuốn này nhân ngày sinh nhật :))

    Trả lờiXóa
  3. không hiểu hết về nhau mới thích chứ nhỉ :-D

    Trả lờiXóa
  4. @ Lana:

    Nhớ lời đấy nhé.
    :))

    @ Mía em:
    Đó, đồng cảm thế chứ. Nhất trí luôn. Em sẽ có nó :D

    @ Titi:
    Như muốn gần chân lý nhưng đừng bao giờ tới nơi.
    Hiểu và lắng nghe là Ok nhỉ. Còn có bao giờ hiểu hết mà em lo chán hử.

    Trả lờiXóa
  5. đọc văn người này khá là mệt vì vấp phải đồi núi những tính từ trợ động từ tượng hình tượng thanh lên xuống khấp khuỷu. nhìu câu hỏi mà như đã trả lời. nhìu câu khẳng định nhẹ tênh mà cuối cùng chả khẳng định mẹ gì.

    may là có câu trả cần hiểu hết, nên dẫu đọc lại lần 2, lần 3 cũng ậm ờ ú ớ thấy ý ngĩa đi vào đầu bằng một đường khác.

    mụ ta không nghĩ bằng đầu cũng không bằng bụng. hình như bằng tay sờ í. sờ thấy rất nhiều thứ lổn nhổn ở đời

    lạ

    Trả lờiXóa
  6. @ Gấu quá xấu:

    Nó làm mình phải đọc lại :))

    Nó bắt đầu biết đọc mình rồi =))

    Nghĩ bằng gì đó và không viết văn mà đang tư duy lộ thiên :D

    Chả cần gì?????

    Trả lờiXóa
  7. 2 chị em nhà này đối thọi bùn cừi quóa há há :-P

    Trả lờiXóa
  8. @ Titi:
    Nó chọc chị mắc cười quá há Ti :))

    Trả lờiXóa
  9. Em lại cứ có cảm giác ấm ức khi đọc, đọc xong vẫn ấm ức, suy nghĩ lại tiếp tục ấm ức, giờ đọc review của chị lại càng ấm ức.

    Trả lờiXóa
  10. Đúng rồi Moon ơi. Ấm ức và nặng trong thẳm sâu.
    Đọc nó thấy cứ phải gấp sách lại để chịu đựng sự liên tưởng với bản thân mình.

    Trả lờiXóa