1.
Hồn như lẩu thầm thì sôi. Lăn tăn, rồi dào dạt, rồi lắng, rồi bồng sủi. Rồi lại thầm thì sôi...
Khói có dâng nơi mắt không ấy nhỉ? Lòng mênh mang những ngọt, mặn, cay, chua...
Lâng lâng nhớ từng khoảng tháng năm và những "avatar" đại diện nào đó của mỗi thời đã lắng lại nơi đáy tim. Kỳ lạ, đắng đót đi đâu mà chỉ còn ngọt ngào êm dịu. Những nho nhỏ, những vùn vụn, những nhinh nhỉnh, những nằng nặng đầm tay... Đã từng có thể và không thể... Những bàn tay không nắm được suốt đời. Những dịu dàng còn lại mãi xuân ơi...
2.
Chợt lảo đảo trong lòng Hà Nội như cơn say cà phê sữa.
Hà Nội ngày Xuân nay là ly cà phê với nồng độ sữa thay đổi suốt sáng trưa chiều tối.
Buổi sáng, sương như sữa lấn lướt sắc cà phê. Trưa, trời trong hơn chút nhưng nắng đi vắng đẩu đâu. Trưa nhạt như ly cà phê sữa đá mà đá tan thành nước gần xong của mình. Sữa với cà phê chỉ vẩn như vòng khói đọng trong hun hút gió đông đợt tái hồi. Chiều ngả dần về gam cà phê lấn sữa. Cứ từ sáng trôi về đêm như thế sao mà giống mình - đứa uống tập từ sữa cà phê qua cà phê sữa, khi viết ẻn này thì đã ngập trong đen không đường luôn rồi.
Say xuân trong Hà Nội "lâu lóng", "lâu đá". Viết giọng này là vì nhớ một đôi mắt "biết nói điều muốn" và hoá ra ở lại trong mình rất lâu dù ban đầu mình cứ lén cười chảnh ơi là chảnh vì giọng "lâu lóng" của chủ nhân đôi mắt. Chợt nhớ thôi. Chợt nhớ một mẩu "Hà Nội" rất riêng mình chớp được mà đôi khi chính chủ nhân của nó cũng không ngờ vì chuyện chỉ mãi là phảng phất luyến lưu, mình không dám "đầu hàng" lời của mắt. Hì.
Ai mà biết ai sẽ còn mãi trong ai theo cách nào. Chỉ sau những mùa "cà phê" thế này trôi đi, trôi đi thì mới ngộ ra. Dễ chịu. Một mảnh dịu dàng ngày ta còn ngốc làm ta bớt ngốc... Những mảnh dịu dàng chắt chiu qua bao mùa lấn len sữa, cà phê... buồn, vui... hờn, hiểu... mất, còn... Mất mà còn. Và còn...
Những đôi mắt không bao giờ giấu được hay giả vờ mãi được. Những ánh mắt trong khoảnh khắc nhu cầu chân thật bùng lên như lửa tự đáy hồn... Những đôi mắt chàng Trương trong đáy ly cà phê Hà Nội, ẩn hiện sau những góc phố sương bổng, sương chìm. Những đôi mắt Hà Nội và từ nơi nao tới chốn đây... Dịu dàng và nồng nàn...
Bơi lênh đênh trong cà phê mùa nay mà say cà phê những mùa qua, mùa tới, mùa đi, mùa ở...
3.
Đàn bà hạnh phúc là đàn bà..., ..., ...
Là đàn bà bỗng dịu dàng như không thể khác trong cơn say cà phê hôm nay...
Cám ơn tất cả những gì đã ùa về trong ta, với ta hôm qua, hôm nay... Cám ơn lắm lắm. Hiểu không!!!
Oài, nàng chuồn à...đã cánh mỏng mà còn say cà phê thì sẽ nghiêng chao thế nài đây :-D
Trả lờiXóaKhông hiểu :-P
Trả lờiXóaHâm quá, cà phê đen hay sữa cũng đặc thùi lùi mà nhìn thấy mắt chàng Trương, sạo hết cỡ.
hổng hiểu lắm :)
Trả lờiXóaVì bài này dịu dàng quá thể à
Hết tưởng tượng bạn tớ đang lâng lâng tung cánh, rồi lại thấy lảo đảo say 'cái gì đó'. Chết thật. :D
Trả lờiXóa@ Titi:
Trả lờiXóaThì vẫn là như lâu nay em thấy thôi :D
@ Gấu:
Ly Cà phê Hà Nội đặc nghẹt trong chiều không gian người xe chen lấn nhưng chiều thời gian thì trong vắt :D
@ Mía:
Có những khía cạnh trong đời sống chị ghi nhận và lưu giữ thuần tuý theo chiều cảm giác sau khi, và ngay cả trong khi trải nghiệm.
Nếu lúc này thêm sự kiện vào thì: 1. Rối mù; 2. Dài thòng; 3: Không đúng điều muốn viết; 3. Phức tạp cuộc đời không cần thiết.
Mía hiểu đúng điều chị muốn truyền tải rồi đấy :)
@ Lana:
Ly cà phê Xuân này làm tỉnh ra chứ chết sao được. Tớ đã vieê họng và đang kháng sinh sau vụ off nổ trời đây :D
Hay quá. Là dân nhậu, lại ghiền cà phê. Khoái cách bạn nhìn đời qua một nồi lẩu trong bữa nhậu, chắc phải ngồi nhậu một mình mới có được.
Trả lờiXóa"Dịu dàng quá dịu dàng không chịu nổi"......chị ơi:x
Trả lờiXóaLần đầu tiên anh thấy từ Lẩu Xuân. Hay thế! Mà thế thật, Mùa Xuân cho ta nhiều bâng khuâng nhung nhớ, chẳng là lẩu thì là gì nhỉ?
Trả lờiXóaOái, say cà phê sữa. Mới lạ và nhiều dụ dỗ.
Trả lờiXóaPhải click vào vì thấy thấp thoáng cafe.
Trả lờiXóaPhải đọc đi đọc lại đôi lần vì ngửi thấy hương cafe đen nồng nàn quá đỗi.
Phải mỉm cười vì nghe thấy toàn giọng người quen lao xao comment.
Cho dù lần đầu vào, nhưng thấy được "mong ước lớn nhất" của chủ nhà nên em phải comment thôi, là lá la :)
@ Bác Đỗ:
Trả lờiXóaHì. Lẩu thì em ngồi nhiều, nhưng không ngồi một mình vì không thể xời hết cái lẩu ạ. đây là cảm giác khi viết mà bác.
Bí mật lớn nhất của em là... không biết uống cà phê. Thành tích của em là thuộc được tên 1 loại cà phê để khi vào Trung nguyên đỡ quê, say cà phê sữa 01 lần duy nhất cách đây 5 năm và mỗi lần muốn tỉnh ngủ mà đang trong quán thì gọi cốc cà phê nhiều sữa rồi tu như thuốc :D
Những gì viết ở đây là không gian cảm giác của em. Dĩ nhiên không phải là ảo giác ạ.
@ Mẹ Mốc:
Công nhận những điều đó luôn khiến ta dịu dàng quá đỗi, nhưng chịu được em ạ :D
@ Anh Thuỵ.
Thì cũng là lần đầu tiên em biết từ đó vì cảm giác nội tâm đẩy nó ra thành văn viết. Hì. Cám ơn vì anh chia sẻ rất trúng ý nghĩa của cụm từ Lẩu Xuân mà em muốn diễn tả.
@ Chị Bí:
Haha. Say cà phê sữa thì có em rồi. Trong phần trả lời bác Đỗ có kể lể đó chị.
Còn "nhiều dụ dỗ" thì đúng là em không định dụ ai mà dơn giản là em phát hiện ra mình còn chưa hết nguy cơ "dễ bị dụ" bởi những biến đổi thời tiết.
@ Mooncakesg:
Trả lờiXóaCám ơn em quá nhiều vì đã chia sẻ khát khao lớn nhất của chủ nhà. Hì.
Với cà phê, chị phát hiện ra không nhất thiết phải nghiện một thứ gì đó mới mê mẩn nó. Dù có thể xem như ngoại đạo cà phê nhưng chị cũng thích nó và những cảm giác nó mang lại không chỉ cho chị mà cho nhiều người quen khác.
Không biết khi đã "thuộc" nó quá thì cà phê có còn nồng nàn như một "người tình thơm ngát" nữa không nhỉ? Chắc chả bao giờ chị biết :)
Đi đâu cũng gặp chị. Hay thật đấy! Chị khỏe không?
Trả lờiXóa