Chiều chiều, nhất là vào những chiều mùa đông, cảm giác muốn về đến nhà ngay rất mãnh liệt.
Không phải vì đói hay cuống cuồng đưa đón con.
Không phải vì đường sá đông nghẹt thở.
Không vì về nhanh kẻo hết chợ chiều.
Vì thứ lửa nào đó cần được nhen khi lòng đã bời bời một mớ rơm nỏ sẵn.
Rơm óng vàng. Rơm rất mềm mại. Rơm thơm mùi đời sống tự nhiên. Thứ rơm mùa màng gặt hái ấm nồng sau bao tháng năm gieo hạt, nâng mầm, chắt chiu yêu thương.
Vì cần được ấm áp từ bếp lửa chiều. Thứ lửa ấy không phân biệt được chỉ là lửa bếp ga, bếp điện, bếp than, bếp dầu, bếp mùn cưa... hay là cả lửa lòng rơm bén kia. Những sắc lửa vàng, lam, đỏ hòa quyện, nhảy nhót thanh bình...
Mệnh Thiên Hà Thủy mà cứ mê lửa đến dại cả người thế
Chiều chiều, nhất là những chiều mùa đông...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét