Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2016

ĐẾM NẮNG

"Ngồi đếm những hạt nắng rơi rụng trước hiên nhà..."
Chẳng biết bài hát tên gì, ai viết. Chẳng biết trước và sau những ca từ ấy là gì, nói chuyện gì của trần gian. 
Vỏn vẹn ngần ấy chữ lặn rất sâu vào trí nhớ. Lâu lâu trồi ra khuông nhạc ấy khi thưa nắng, khi chiều buông sợi nắng chìm dần về cõi khác. Ngần ấy giọt thanh âm mải miết ngân nắn nót suốt bao ngày...
Nhất là ngân khi nhận ra mình đang giống mẹ trong một chiều xưa cũ quá. Chiều ấy mình vừa chớm lớn, chưa hiểu mẹ ngồi bên thềm nhà tư lự thế vì sao, chỉ thấy mẹ đang không nghe thấy mình gọi, không biết nắng đang xuống nhanh, con tan học về sắp đói... Sau này tự đoán nỗi niềm của mẹ chiều ấy, rất cảm tính và mây bay gió thổi. Đúng sai chả cứ. Chỉ biết nhớ hình ảnh mẹ, rồi giống mẹ dần...
Ngồi đếm những hạt nắng rơi rụng trước hiên nhà... Nắng không rớt từng hạt như bài toán đếm mưa. Nắng cứ lênh loang mờ tỏ, cứ ấm lan lan lan... Chia tay thời gian, chia tay những khoảnh khắc vàng chói, vàng óng, vàng mơ, vàng sậm... Ngồi đếm nắng chỉ là thứ người ta xao động nhận ra đang làm thế lúc nắng vơi dần...
Nãy về, vội vàng dựng xe để chớp khoảnh khắc nắng rọi ấm hiên nhà, cánh hồng bạn tặng đang trong veo ngà ngọc. Thế mà đếm chả kịp. Đúng khoảnh khắc đưa tay bấm là khoảnh khắc nắng lịm, mùa đông lại nhạt nhoà. Cánh hoa nửa nắng không óng đủ để rộn rã khoe "nắng rồi này", nhưng đủ dịu dàng toát ra từ bản chất xốp êm, mỏng mềm chất ngọc nữ.
Thế là cung nhạc ấy lại về, nhẩn nha nhấn nhá trong tâm trí... Đơn côi thoáng đến, ấm áp dày dặn và mỏng manh, tư lự mà thiết tha kỳ lạ. Thứ tình yêu mãi mãi đầy dâng với đời này dẫu thế giới có nét nào đó tàn phai... Người ta đếm từng hạt, từng giọt nắng rơi tha thiết...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét