Có lẽ nó là một hội chứng chăng, như hội chứng sợ độ cao, sợ bóng tối, sợ tùm lum thứ nào đó...
Trước chuyến đi nào cũng là khoảng thời gian "đương nhiên trống rỗng", thậm chí "đương nhiên stress". Không phải vì sức ép thu xếp công việc để đi. Không phụ thuộc vào nội dung, mục đích, thành phần đi, gánh nặng hay những hứa hẹn bay bổng phiêu bồng của chuyến đi. Nó đương nhiên sẽ thế hay sao ấy, và càng ngày càng nặng hơn.
Trước chuyến đi, yếu đuối kinh khủng. Yếu như sắp rơi xuống nước để trôi về vô tận mà chả có gì níu kéo, cũng chả có gì bấu víu. Đơn độc tàn bạo. Như thể mọi thứ xung quanh, nhất là con người, đặc biệt những người đang chi phối cuộc đời, tâm lý mình nhiều nhất đều bỏ rơi mình. Yếm khí, tự kỷ. Ngày càng yếu đuối trong những khoảnh khắc này.
Những nỗi buồn, hiện hình hay dang dở chẳng phân minh, những đau đớn chìm lẩn, những giấu giếm tổn thương, tất cả sẽ trồi lên lồ lộ. Nổi lên bần bật trong tâm trạng như những sợi chão to cỡ cổ tay, lạnh lùng và gân guốc, căng như sắp đứt. Mình không có khả năng nào can thiệp, làm dịu sự hỗn loạn ấy.
Và có những nhu cầu cực kỳ không dám thực hiện. Có những khao khát mà hễ đưa tay ra với thì dường như bản thể mình sẽ vỡ vụn đi vì tổn thương kỳ quặc. Dù những nhu cầu, những khao khát ấy cực kỳ giản dị, lúc bình thường tĩnh trí sẽ thấy hoàn toàn có thể thực hiện ngay, và không có gì kỳ quặc cả. Luôn là dạng "cần một bàn tay nắm", "một bàn tay từ từ chia xa". Cần có con người ở bên kinh khủng. Và đôi khi là một con người cụ thể. Dù sao cũng cần.
Đi rồi sẽ quay về. Nhưng bao giờ cũng thế, dường như có thể chết vì nghẹt tim trước chuyến đi.
Trên đời có hội chứng ấy không - Nỗi Sợ Trước Chuyến Đi.
Riêng mình không thích đi xa. Những miền xa thẳm, những miền nào đó cũng không bao giờ đủ quyến rũ bằng cuộc sống thường nhật. Những gánh nặng cuộc đời, những lo âu với vui buồn thẳm sâu của mình không phải ở bất kỳ miền xa nào ngoài thành phố mình đang sống. Đi tới đâu thì vẫn cứ quay về để tự mình trải qua, chả ai, chả xứ sở nào thay đỡ được. Và tình yêu bao giờ cũng thế, theo mọi nghĩa, mọi cung bậc hạnh phúc, khổ đau, day dứt, xót xa, hẫng hụt, tràn đầy - luôn thực sự ở lại sau lưng mình trong những chuyến đi xa, đi xa ...
Thế thì đi làm gì! Nhưng cuộc đời luôn gồm cả những chuyến đi. Và mình thì vẫn hiểu như thế. Hiểu rằng rất có thể trên đời có hội chứng ấy thật. Tức là mình sẽ vượt qua nó khi chuyến đi kết thúc. Trời ơi!!!
:)) bạn gái em cũng thế, trước khi đi chơi xa cũng cuống lên lo lắng; chỉ có em là hào hứng :3
Trả lờiXóaHix... lo cho gia đình quá hả bà, không có bà Chuồn chả lẽ mọi người chưa tự lo được sao? hix...
Trả lờiXóa