1.
Sáng nay dậy ngực cảm giác bị nghẹt.
Đau lạ thường. Một nỗi đau không thực thể nhưng đủ để ngực, vai và nhất là trái
tim muốn gục xuống, nhưng lại vẫn cứ từ thẳm sâu dội lên cùng cơn đau một điều
: Không thể gục ngã vì yếu đuối và đa cảm trước sự đời.
Thường người ta sẽ gạt phắt ngay đi
khi mình bộc lộ hoặc do người ta cảm nhận rằng mình đang đau đớn vì điều gì đó
ngoài bản thân, con, gia đình, cơm gạo: Ồi, quan trọng gì, quên đi mà sống chứ.
Nhưng thực tế, đối diện với chính bản thân đi, những nỗi buồn đối trọng
với niềm vui như cái giá phải trả trong cuộc đời này vẫn thường tác động đến
mỗi người từ phía những thứ "ngoại vi" ấy hơn nhiều. Vừa nhiều hơn,
vừa thường xuyên hơn. Bởi sống không chỉ vì, chỉ bằng bản thân, con, gia đình,
cơm gạo.
Thường nhất sẽ từ bạn. Cụ thể là
những mối quan hệ bằng hữu đang trong khoảng thời gian chưa đủ để khẳng định
nghĩa đẹp nhất, bền vững nhất, vô điều kiện nhất của từ Bạn như một giá trị
vĩnh hằng. Khoảng thời gian ấy có thể chỉ là chớp mắt hoặc là nhiều năm, nhiều
chục năm... Thực tế là thế. Bởi nhanh chậm phụ thuộc quá nhiều điều ở ta, ở
người, ở bối cảnh đường đời và tùy duyên chia sẻ hay những bước ngoặt tham,
sân, si.
Thời gian càng dài rồi, hy vọng càng
nhiều rồi, sự ngỡ càng nhiều rồi thì càng đớn đau khi đứt tơ đạo bạn. Biết
thế... Nhưng biết và biết sẽ qua nhưng mọi sự đường trần thì vẫn cứ đớn đau như
thường, phải trải.
2.
Bởi nếu một tình yêu bắt đầu, người
ta cũng có thể nhói lòng hoặc đau đớn ngay cùng hạnh phúc tột đỉnh, rằng một
mai tình sẽ trôi đi... Người ta phó thác trái tim cho cơn lũ cuốn rực rỡ, mãnh
liệt ấy. Chấp nhận đỉnh đáy.
Nhưng khi một mối quan hệ sơ giao,
rồi dày hơn - tâm giao, bằng hữu bắt đầu, trừ những trái tim đã tổn thương vì
đạo bạn sẽ dè dặt, sẽ tự vệ, thì làm gì có ai nghĩ rằng chơi vài bữa rồi bỏ. Dù
vô thức hay có ý thức rõ ràng trân trọng giá trị Bạn, người ta đều hướng về gì
đó bền lâu, tin cẩn, sẻ chia. Đương nhiên, hợp lý nhất và tuyệt nhất là vừa cởi
mở, vừa chừng mực tăng giảm một cách tinh tế nồng độ niềm tin và chia sẻ ấy. Có
điều làm bạn vì cần có nhau trong cuộc đời này, để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn,
gánh nặng - kể cả gánh đời con gái, gia đình, cơm áo và chính ta, thì những tin
cẩn dễ làm ta đặt mình vào quan hệ bạn như một miền êm dịu theo kiểu đặt cược
bằng chính trọn vẹn tấm lòng mình. Chơi với bạn mà lý trí nặng hơn tình cảm thì
khó gọi là bạn đúng nghĩa dù bạn vĩnh viễn chẳng thể y như ta. Y như thì còn
cần nhau, còn cần khám phá nhau đâu, nhưng ai cũng khát tâm đầu ý hợp, chấp
nhận trọn hay dở của nhau.
Chữ trọn ấy để có mỗi bên đều phải
vượt qua chính mình, nhường mình đi và nhận bạn về. Rồi bao dung và trân trọng.
Nhường rất nhiều mới có được nhau. Những viên đá cùng lấp lánh hào hoa trên mâm
hội nhưng sẽ chả bao giờ làm bạn bởi chúng không thay đổi được những tròn, méo
của bản thân cho khít nhau trong trời đất, tháng ngày. Đôi lúc, những người
"bạn" cũng làm đau nhau khủng khiếp chỉ vì như thế. Họ sống như chính
họ, con người vẫn cứ thế, cho rằng sống đúng như mình là hiện thực mà mỗi bên
cần chấp nhận nguyên thể nhau. Có lẽ đó là hiện thực thô thiển. Bởi niềm vui
bạn không chỉ là nhận ra nhau, khám phá vẻ đẹp vốn có, phải chấp nhận cái tôi
cố hữu ở nhau mà là nhường và nhẫn để hòa hợp với nhau, để có nhau trong cuộc
đời nhiều khát khao cần được bày tỏ và chung vai này. Nhất là để nhận ra bản
thân trong tấm lòng bạn và để đẹp lên, trưởng thành lên, chín đằm nhờ sẻ chia
cùng nhau.
3.
Người ta vẫn cứ nói với mình, đừng
đã cảm quá thế, đừng đau đớn quá thế. Nhưng biết làm sao, dù mình biết mình chả
quá đẹp, quá hay, quá tốt, chưa luôn cả giỏi giang trong đợi chờ, nhẫn nhịn, sẻ
chia, chấp nhận thì mình vẫn cứ đau đớn như nghẹt trong ngực. Một cơn đau rất
thật mà lý trí mạnh tới đâu, những trải nghiệm đã có không ít phong phú để an
nhiên, cũng không gạt ngay đi nổi, thậm chí có lúc đau tăng vì chữ
"ngỡ" trong những kỳ vọng BẠN. Biết làm sao, bởi mình dẫu biết kỳ
vọng là của riêng mình và luôn cần điều chỉnh song hành với những mới mẻ hay dở
nhận ra từ nhau, dẫu vẫn biết bạn là thực thể độc lập tương đối với mình, thì
"những khác biệt dẫu tạo nên thế giới, vẫn làm đau rất nhiều nửa tâm
hồn".
Không thể đòi hỏi ai điều gì khác
họ. Nhưng trong lúc đau nhận ra mình đang có không ít bàn tay sẵn sàng nắm lấy
tay mình, nhiều lắng trầm châu ngọc đã tích được trên con đường hành đạo
BẠN.
Thừa nhận, những nỗi đau thế này là giá đương nhiên phải trả
cho cái phận nhiều giao du, cho phần phúc hưởng "có nhiều bạn quý".
Có gì đâu để oán than, chỉ là đang trải qua và cần ra một hơi dài cho lồng ngực
bớt thắt nghẹt. Nếu có một mong ước, vẫn mong được sống như đang sống. Bởi cuộc
đời hóa ra không chỉ cần mỗi áo cơm, con cái, gia đình và bản thân mình. BẠN là
một phần tất yếu trong cái tổng thể đó, chả bao giờ trái tim ai có thể sòng
phẳng thừa nhận "bạn ấy mà, quan trọng gì, gạt đi" như an ủi lúc xót
nhau. Bởi chính họ hoặc không là bạn đúng nghĩa khi nói vậy, hoặc họ đang dùng
từ bạn một cách thấm thía theo nghĩa "đang thử thách để một ngày tới được
chân trời bạn - giá trị vô điều kiện". Và hơn hết, họ đang muốn mình nhanh
đi qua nỗi đau lòng này, vì họ quan tâm tới mình. Vậy cũng đã rất nhiều trong
lúc này yếu đuối.
Em chịu chị, em rất sợ nhiều bạn. Có lẽ bởi công việc phải giao tiếp nhiều nên em có phản ứng tôn trọng tất cả, nhưng để dành time và sự quan tâm thì chỉ có số rất ít thôi :)
Trả lờiXóaChị cũng như nàng dù nghề nghiệp không bắt giao du nhiều như nàng.
XóaChị có ít bạn, từng ngỡ là không.
Nhưng rồi ổn thôi nàng. Qua thì thôi.
Nhiều thứ để trong dấu ngoặc kép đấy nàng.
Xóanhững bài viết của bạn mình thấy rất hay,
Trả lờiXóalioa
on ap
sua lioa
sua on ap
Tâm sự của bạn rất chân tình. Cảm ơn sự chia sẻ công khai và mình thấy rất thú vị.
Trả lờiXóastanda
on ap lioa|standa 10kva
standa 10kva
standa
standa