Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

NHỚ MỘT THOÁNG HƯƠNG BAY



Ngày ấy ta xúc động không thốt được thành lời khi người ấy bỗng nhắc:
- Em đừng để mình chao chát đi vì những muộn phiền, oan ức và mất mát không có thực hay không đáng để tâm. Em giờ hình như khác em hai năm trước lắm đấy.

Thỉnh thoảng người cứ như vậy, từ những khoảng lặng im bật dậy nhắc ta điều gì đó mà ta không còn tỉnh táo, đơn giản, để nhớ ra.

Ngày ấy ta chợt nhận ra người thật lặng thầm, thật quan tâm và đáng để học hỏi. Rồi ta học được nhiều điều trong những tháng ngày giao du, chia sẻ, thân quý nhau. Rồi mất nhau, có lẽ là cuộc đời này sẽ mất hẳn nhau bởi dù tinh tế, dù đằm tính cỡ nào, chiều quý nhau cỡ nào thì vẫn cứ còn đó những thói nhạy cảm quá đà của cả hai bên và khi đã lâm sự thì những sai lầm hành vi không còn vượt qua được nữa cũng có thể lắm chứ. Ít nhất là giờ ta chưa thể vượt qua chút nào. Hơn cả giận, hơn cả tự ái, hơn cả đau đớn, là một nỗi buồn khi nhớ tên nhau.

Nhưng những gì đẹp đẽ, những gì êm đềm nhất, những điều đã nhận được, học được trong đoạn đời ấy chả bao giờ quên và vẫn còn thường xuyên có ích cho cuộc đời ta, thậm chí đã là thói quen, là dấu hằn lối sống. Vì thế không quên người của những tháng năm đã qua. Và vì thế, hay rưng rưng hoặc òa ra khi chợt chạm vào, chợt được biết người cũng nhớ về ta như vậy.

Một kẻ không có thói quen hối tiếc nhưng lòng vẫn xót xa đau mỗi khi chợt nghĩ ở người vẫn còn vẹn nguyên những điều tốt đẹp mà đáng ra nếu không phải rời xa nhau, ta vẫn được tựa vào, ỷ lại mỗi khi không biết phải ứng xử thế nào giữa thế gian. Có lẽ là ta tiếc. Không phải một bờ vai để vùi mặt vào nhưng là một bóng cây để được tin rằng nếu muốn cứ việc ngửa mặt lên mà hỏi, mà học, mà được chở che mong manh kỳ lạ. Một bóng cây cứ cao bất chấp những so le năm tháng hay rất nhiều khác biệt. Và có lẽ sẽ ngày càng khác biệt nhưng tháng năm, những điều đã có đúng là còn mãi.

Ngay cả việc phân định rạch ròi những tốt đẹp không thể phủ nhận và những sai sót phải trả giá, có thể quên đi mà nhớ cái đẹp cũng là ta học được ở người ấy. Ngay cả khi đã không còn là hiện thực sinh sôi, vẫn còn là cái trong lành để lại làm đẹp ta lên.

Không biết cuộc đời này có nhiều người như vậy cho ta gặp không và nghĩ thế có tham lam quá không. Ừ, tùy duyên.

Sáng nay lại nhớ câu người nhắc và nhẹ nhõm. Mở cửa sổ ra, hít hơi gió trong lành, vọng nhìn về phía từng có một cuộc chia tay, một lời tạm biệt.

1 nhận xét: