Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

SAU BÃO


Lá rơi đầy sân. Xót cây khế yêu đang mùa nuôi quả một thì cháy lòng nghe tin bão dập vùi quê bạn mấy mươi. Trầm lòng, mơ hồ xuôi về miền nghĩ ngợi đắng cay mà thường rất ghét: sao cõi này lắm bão giông thế người ta!!! Bão giời, bão đời, và bão chữ ảo - thực vô thường... Cái chắt chiu, cái nát tan chỉ một thoáng đã sờ sờ giữa trần gian. Vợi vời.

Sau bão là những lặng thầm, lặng câm cắn răng làm lại từ những lành làm gáo, vỡ làm môi, gạn chắt bể khơi giữ lời muối mặn. Bão trời, bão đời cứ phải thế cả. 

Sau bão con người cam chịu hơn hay mạnh mẽ hơn, đằm thắm hơn hay chát chua hơn! Áo vá đau nốt khâu, bình vỡ xót đường gắn. Sao cứ tin cõi vật chất, tinh thần chốn tình đời này có điều diệu kỳ hoá giải nhờ cứ chắt chiu tâm thiện còn vì nhau thì sẽ còn lành lặn ngọc ngà, men ngời sắc ấm.

Sau bão. Sao lại cứ có bão để rồi xót xa sau bão. Cơn bão nào thì tránh được cho khỏi phí hoài ngày tháng??? Thôi, họa phúc ở đời khó nói. Đi qua được bão giông, hoá giải được đã là phúc. Trần gian...

1 nhận xét: