Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

TIN Ở CON NGƯỜI

Thực ra nếu không có niềm tin ấy sẽ thiệt thòi, khổ sở vô cùng.

Có một nỗi sợ khủng khiếp trên đời này mang tên ''Nỗi sợ con người''. Sợ đến kinh hoàng sự lật lọng của những gương mặt vừa hiền từ đấy, thân thiết đấy rồi thoắt bỗng hiện ra với chân dung nguyên bản của cái ác, ác tận cùng. Mỗi lần như thế mình ốm. Hoặc ốm lăn quay theo nghĩa đen hoặc hoảng hốt như đứa trẻ gặp ác mộng nửa đêm. Phải nói đó là nỗi kinh hoàng vô bờ bến.

Có những khi đau đớn tận cùng vì không còn có thể tin lấy mảy may gì ở ai đó từng ruột thịt, từng tha thiết yêu thương. Và tất nhiên vô vọng như tan chảy vào địa ngục của cảm xúc. Cái chết ngay khi còn sống ấy của họ cũng kinh hoàng ác mộng.
Nhưng vẫn cứ diễn ra hoài trong đời sống. Và mình không lần nào trải qua nhẹ nhõm hơn lần nào.

Rồi vẫn cứ tin vào con người, không chừa, như một câu hay lẩm bẩm:

Tan thành nắng, tan thành mưa
Trăm năm tình vẫn chẳng chừa đớn đau.


Vẫn cứ tin yêu vào con người dẫu bầm dập mặt mày. May là càng sau càng biết trân trọng niềm tin yêu của mình hơn, biết lường gió mà tránh bão hơn.


Vẫn thấy mình may mắn khi thường xuyên có những trái tim bè bạn, những trái tim người thiện dìu mình đi qua gian khó cuộc đời. 
Vẫn còn được nhận bao yêu quý, mến thương từ người thân, nhân gian và có lẽ cả từ... Trời.


Vẫn còn có được niềm tin rằng cứ sống nhẹ nhõm đi, giản dị đi, sáng trong và nhiệt thành đi thì cuộc đời chả phụ ta.


Hôm nay và những ngày qua có một cọng buồn vời vợi từ ký ức dội về nhưng thực ra lại là sự bù đắp cho công mình đã sống trọn tin yêu, tín nghĩa. Buồn nhưng khóc chăng nữa cũng vẫn chỉ vì thực ra đời và người không phụ mình nữa. Rốt cuộc cũng có thể nhẹ lòng.

Hôm nay nhận được một thông tin rất xúc động từ một người mà giá xung quanh nhìn vào chỉ thấy căng thẳng, dữ. Cám ơn vì cuộc sống có lẽ cũng lại lần nữa ưu ái mình. Phải chăng vì mình đã chỉ hành xử theo đường chỉ của trái tim làm người, theo con đường của nghĩa tình. Nếu việc thành thực sự thì đó là phần thưởng cho niềm tin ở con người chứ không đơn giản là bước ngoặt trên bàn cờ số phận.


Dẫu gì vẫn thấy Tin ở con người là lẽ hợp tự nhiên. Mà hợp tự nhiên thì an nhiên.

3 nhận xét:

  1. Chúc cậu và mình mãi giữ được niềm tin ấy, 'đừng chừa' :)
    Yêu cậu (đọc bài này yêu thêm)

    Trả lờiXóa
  2. nói thật là khi em quen được những người bạn trên blog ( như chị, như chị Lana...) em tin vào con người nhiều hơn. Cho dù bây giờ đôi khi em vẫn giật mình trước lòng tốt ( bất ngờ) của 1 người xa lạ nào đó, và cũng không thôi...cảnh giác người khác, nhưng, vẫn tin hơn. Hì.
    Yêu ..2 chị :)

    Trả lờiXóa
  3. ai làm gì mụ đến nỗi mụ phải viết hẳn một bài xác tín một điều bấy lâu vẫn sống và nghĩ như thế nài thế ? LoL

    Trả lờiXóa