Hà Nội loang một lớp mong mỏng sương đêm. Mỏng manh đến mức không dám lướt xe nhanh quá dù con đang đợi mẹ đón. Nhỡ vỡ mất làn khói mơ đầu mùa này thì rõ là phải tội với những nồng nàn cõi hoa, cõi gió, cõi người ta.
Đôi ba vệt nhớ lấp loáng trong ký ức trào về. Nhớ linh ta linh tinh những chéo khăn, tà áo, hơi thở. Rồi thôi. Năm nào cũng thế ấy mà. Chả đủ loé chớp dài cho kịp phân định sở hữu những mẩu chắp vá ấy của kẻ nào vào với kẻ nào. Mai này già dần, lẫn dần rồi hun hút tan vào sương đêm là xong một kiếp sông hồ.
Tự dưng thèm ốc nóng bỏng tay, nước mắm gừng ớt chua cay ngọt mặn tê người. Thèm một tay khêu thiện chiến ăn giùm 7 phần 10 bát ốc. Thèm nhìn tay ấy gẩy ốc điêu luyện như gẩy đàn bầu, ngón út cong cong điệu nghệ. Húp xuýt xoa ngụm mắm. Tưởng sương giăng nhòa dâng đậm chứ không phải lệ rớm mi vì hơi cay gừng ớt.
Ác nỗi hàng gần thì ốc ngon mà nước chấm thua hàng xa. Thu, ốc bố, ốc con cứ là béo nẫn. Nước chấm không đỉnh thì... thà chết chứ không để giấc mơ dang dở.
Thôi, chờ gặp tri âm vậy. Ai thèm thì thèm dần đi.
Hí hí. Nhằm khêu gợi, không nhằm lôi kéo nhá bà con.
é, ốc béo măm giữa trời lạnh thu như này là đỉnh nhứt. ôi, nhớ bát ớt gừng vàng đỏ thơm lừng quá :-D
Trả lờiXóaác như con cá thác lác
Trả lờiXóa