Chuyện đời có khi như lửa
Bùng thiêu đau đớn tâm can
Lại khiến lòng thành băng đá
Buốt tê nhìn cõi nhân gian
Trân trân thân mình trong lửa
Đá lạnh giữa lòng bỏng sâu
Ờ mà qua dăm ngày tháng
Lửa tàn, băng tán, nhạt đau
Kiếp nào chẳng biết ví đâu
Bận kiếp này tìm an lạc
Thân tâm chạm nóng chạm rét
Nín mình mà giá băng tan
Chỉ nín thôi mà hóa được
Kể cũng được nhàn thân ta
Ờ làm biếng xô với đẩy
Nắng mưa gieo một hòa ca
P/s: Hoa dại trong vườn ngoại. Hái vào cắm ở hiên nhà lấy thơm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét