Trong thế giới riêng quá nhiều ngại ngần
Chúng mình hóa tằm đóng kén dại khờ
Kén đặc ken óng vàng tơ
Rút ruột mà bện
Mà che chắn
Mà cách ngăn
Óng vàng lên
Óng vàng lên mà cháy
Thứ tơ vương từ đáy tâm can
Thứ nham thạch trào thả từ cơn cháy
Quấn bỏng rát thân mình
Óng nhói trong cơn cháy
Vì không dễ gì giấu bản năng vàng ấy
Tự óng, tự bền dai, tự dày lên
Không cưỡng nổi
Dẫu trốn ánh mặt trời
Dẫu muốn dừng ngay lại
Thèm ngủ vùi đến bao giờ lửa ngừng chực bùng cháy
Trong trầm luân ngần ngại
Lắm phút ước mình thêm khờ khạo
Ước người bớt khạo khờ
Bớt đi ngăn cách ngại ngần
Òa ra mà thành tơ
Hồn nhiên mà óng
Mà sẻ hơi vàng ấm
Mà kết lụa
Mà phiêu bay trong gió
Như một dải khăn tơ
Phiêu dưới ánh mặt trời
Rồi thanh thản suốt kiếp tằm tơ
Không còn đớn đau chỉ vì ngần ngại nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét