LÚC QUÁ ĐẦY LẠI LẶNG LẼ TRÀN THÔI
Hoa nhiều quá cũng nặng
Trao nhiều quá cũng vơi
Nhận nhiều quá lại rỗng
Lại ngủ vùi cho xuôi
Biết "Quá" là ảo ảnh
Sao vẫn sợ thật rơi
Sao trũng y như thể
Đói, thiếu, mất thật rồi
Muốn vùi trong lặng ngắt
Đợi chân ấm đất đai
Đợi chạm mình rất thật
Vào bùi ngọt người ơi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét